Thôn Thành ở khu thương mại cũ của Khu Đình Bạc không có hệ thống giám sát, nơi rác được xếp chồng lên nhau, các tòa nhà bất hợp pháp rất nhiều.
Vào ban đêm, một chiếc xe bánh kếp ở đầu hẻm được thắp sáng.
Ông chủ đưa bánh kếp đóng gói cho khách và khách hàng đem tiền đặt ở thùng giấy của hắn.
Thiêu thân đập vào chụp đèn, phát ra âm thanh.
Thời Sơn Duyên xách bánh kếp vào con hẻm rất sâu.
Bây giờ vẫn còn tháng bảy, ban đêm oi bức, hai bên nhà đều mở cửa sổ, còn có thể nghe thấy tiếng ngáy.
Bầu trời không có ánh trăng, Thời Sơn Duyên vượt qua vũng nước chính xác, rẽ vào tòa nhà sắp sụp trong cùng và đi lên tầng hai.
Căn phòng rất nhỏ quay mặt về hướng Bắc trên tầng hai, chứa đầy thùng giấy.
Yến Quân Tầm đang ngủ trên chiếc ghế sofa dán vào tường.
Thời Sơn Duyên đóng cửa lại, quay người, thấy Yến Quân Tầm từ trong chăn ló đầu ra, mái tóc nhếch lên nhìn chằm chằm mình.
Thời Sơn Duyên giơ cao bánh kếp, ý bảo chính mình vô hại.
* * *
“Bọn họ đã tắt giám sát, ” Yến Quân Tầm cuộn tròn thân thể, “Tôi không nhìn thấy tình huống ở cục thanh tra.”
Cửa sổ của phòng này hướng rất tốt, tầm nhìn vừa lúc có thể xuyên qua các tòa nhà được xây dựng trong khu thương mại cũ và nhìn ra quang cảnh của hai con phố.
Trong phòng chỉ có một chiếc TV kiểu cũ đã lỗi thời, hầu như không thể nhận được tin tức khu vực.
“Đó không phải rất tốt sao,” Thời Sơn Duyên đứng ở bên cửa sổ châm một điếu thuốc, “Em có thể ngủ ngon.”
“Hiệp nghị của chiến dịch Ve Trùng mà Khương Liễm có được không giống với tài liệu được mã hóa của hệ thống chủ lý,” Yến Quân Tầm thấp giọng nói, “Buổi sáng Hắc Báo còn chưa có phản ứng.”
“Thế cục thay đổi trong nháy mắt,” Thời Sơn Duyên dứt khoát nói: “Tôi cho rằng Tô Hạc Đình đã chạy trốn.”
Tô Hạc Đình có thông tin định vị của bọn họ, nếu hắn bị Hắc Báo bắt giữ, vậy 7-004 cũng không cần ra lệnh cho cục thanh tra để bứt dây động rừng.
Thái độ của Hắc Báo thay đổi quá đột ngột, làm Yến Quân Tầm không thể không nhớ lại mấy giờ trước mình đã nói chuyện với Tô Hạc Đình.
Phòng có mùi ẩm mốc, phòng vệ sinh còn rò rỉ nước.
Từ đây nhìn ra, ánh sáng đều ở rất xa.
Thời Sơn Duyên đối với tình cảnh của mình luôn có loại cảm giác “Ồ, chỉ cần như vậy”.
Anh kẹp điếu thuốc nói: “Ở đây,” anh nhìn Yến Quân Tầm chỉ lên bầu trời, trong giọng nói có chút khoe khoang, “Có thể nhìn thấy các vì sao.
”
Yến Quân Tầm ngồi dậy, còn quấn chăn.
Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên bầu trời tối đen có một vì sao, ánh sáng rất nhỏ, như thể sắp tắt.
Yến Quân Tầm bỗng nhiên hỏi: “Anh là người Khu Đình Trệ sao?”
Mặt nghiên của Thời Sơn Duyên rất đẹp, anh trả lời: “Tôi sống ở số 156 của khu Đình Trệ.”
Khu Đình Trệ là khu vực Liên Minh chiếm giữ diện tích lớn nhất, bọn họ chia thành nhiều phân khu để quản lý, hệ thống quản lý là Hermes.
Thật không may, Vị thần thương mại Hermes này cũng không thể làm cho Khu Đình Trệ phát triển lên, nơi đó hoàn cảnh sinh tồn so với Khu Đình Bạc còn tồi tệ hơn, một số cư dân đã mất đi khả năng sinh sản.
“Năm 2155, Hắc Báo ở Khu Đình Trệ công bố ‘Quy tắc sinh tồn’, thu thập ‘máu’ mới.
Tôi báo danh,” Thời Sơn Duyên nhìn Yến Quân Tầm, “Bọn họ cho tôi nửa năm đồ ăn.”
Thời Sơn Duyên ban đầu không gọi là Thời Sơn Duyên, anh không có tên, anh ngay cả ba mẹ cũng không có.
Khi anh báo danh, bảng tên ghi: Khu Đình Trệ.
Phân khu 156.
Số 36809.
“Khu Đình Trệ.
Phân khu 156.
Số 36809,” Thời Sơn Duyên bắt chước giọng điệu của hệ thống, “Cởi quần áo ra và đứng đây để kiểm tra.”
Yến Quân Tầm nghe được tiếng rò rỉ nước ‘tí tách’, làm trong phòng có vẻ càng thêm yên tĩnh.
Hắn nói: “Anh đạt tiêu chuẩn.”
“Còn kém một chút,” Thời Sơn Duyên nhả khói, “Sau khi bị súng nước áp lực cao rửa sạch, Hắc Báo đã viết số hiệu trên người tôi.
Sau đó bọn họ nói với tôi rằng lần này chỉ có 3 chỗ.”
Khu Đình Trệ có 160 phân khu, mỗi phân khu đều có mấy trăm người báo danh.
Mọi người đều muốn rời đi, Hắc Báo lại chỉ cần 3 người.
“Tin tức Liên Minh thiếu lương thực lan truyền khắp nơi,” Thời Sơn Duyên cầm điếu thuốc còn lại trong tay, “Tất cả mọi người đều điên rồi.”
Tình hình bắc-nam làm cho bầu không khí trong Liên Minh căng thẳng, Khu Đình Trệ là một bãi rác, tất cả mọi người vì 3 người được chọn kia điên cuồng.
Hắc Báo mở rộng cấu trúc Eskimo và các quy tắc đến các khu như Khu Đình Trệ để thu thập, bọn họ muốn ưu tú nhất, tàn nhẫn nhất, phù hợp với chiến tranh nhất.
Yến Quân Tầm đè mặt giữa hai tay, chỉ lộ ra ánh mắt.
Hắn thấp giọng nói: “Anh thông qua bài kiểm tra cuối cùng, bọn họ đã cho anh đánh số mới.”
“Tôi mang theo đánh số mới đến căn cứ tiếp nhận huấn luyện bắn súng,” Thời Sơn Duyên gãy tàn thuốc, “Đó là một niềm vui lớn.”
Tất cả các bạn cùng lớp đều là tiểu rác rưởi.
“Năm 2160, anh chính thức thông qua thử nghiệm Hắc Báo,” Yến Quân Tầm nói, “Phó Thừa Huy đem anh phái ra tiền tuyến.”
“Bởi vì nhiệm vụ của tôi là bắn chết Hồ Nhãn,” Thời Sơn Duyên dừng lại một chút, “Phó Thừa Huy phái Lãnh Cẩu của hắn đi đuổi giết đều đã chết, Hồ Nhãn có năng lực phản trinh sát rất mạnh.
Tôi ở biên giới cùng hắn giằng co nửa tháng, hắn thiếu chút nữa bỏ chạy.”.
Ngôn Tình Sủng
Nửa tháng đó không ai biết chi tiết, bởi vì Thời Sơn Duyên không có người quan sát, nhưng hắn xác thật bắn trúng giữa mày Hồ Nhãn, chuyện này làm Thời Sơn Duyên ở “Hắc Địa” trở thành mục tiêu có giải thưởng cao nhất của Liên Minh, cũng làm cho sĩ khí bắn tỉa của quân đội Liên minh Nam Tuyến bị thương nặng.
“Anh là một thiên tài,” Yến Quân Tầm cụp mi xuống, giống như muốn ngủ thiếp đi, “Về mặt bắn súng … nhưng anh lại hút thuốc.” Hắn phải nói chuyện, nếu không suy nghĩ sẽ chạy loạn, “Tôi biết khóa học của anh, ngoài bắn tỉa, còn có điều tra và giám sát.
Thói quen uống sữa của anh là do căn cứ huấn luyện dưỡng thành sao?”
“Đó là sở thích cá nhân của tôi,” Thời Sơn Duyên khoác cánh tay, nhìn hắn, hút xong điếu thuốc trong tay, “Em cũng có thể bồi dưỡng.”
“Tôi không cần……” Yến Quân Tầm cọ tóc rối loạn, cảm thấy rất buồn ngủ, “Anh ở căn cứ có rất nhiều bạn học.”
“Em không có sao?” Thời Sơn Duyên vứt bỏ thuốc lá, “Tôi tưởng mỗi ngày các em đều tham gia các cuộc thi, một đám…” Anh liếm liếm răng nanh, “Một đám trẻ con.”
“Không có,” Yến Quân Tầm lộ ra nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, “Căn bản không có bạn học.”
Hắn có hơi tức giận.
“Phó Thừa Huy muốn tôi làm hệ thống…”
Thời Sơn Duyên muốn hút thêm một điếu thuốc, lúc đốt lửa lại từ bỏ.
Anh nhìn Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, lung lay lắc lư, như một con