Yến Quân Tầm đem áo sơmi ném cho Thời Sơn Duyên, thuận tay rút dao phẫu thuật gác ở trên khay.
Hắn dùng ánh mắt thúc giục Thời Sơn Duyên, ý bảo Thời Sơn Duyên đi xuống.
Thời Sơn Duyên mặc lại áo sơmi, nghe được tiếng xe hành động gầm, nói: “Con chip bại lộ vị trí.”
“Thợ Sửa Chữa thật khó nhằn,” Yến Quân Tầm không cần quay đầu lại, cũng biết tình hình bên ngoài, “Nhưng anh được tự do.”
Thời Sơn Duyên ghim chặt khẩu súng lục còn vài viên đạn vào lưng, nhìn Yến Quân Tầm, nói: “Em cũng sắp rồi.”
Dao Phẫu Thuật mang dép lê, muốn dẫm đầu Phác Lận: “Ít nói nhảm, đi thẳng xuống, rẽ trái vào đường hầm.”
“Tôi không có nói chuyện a!” Phác Lận vừa bò xuống, vừa nói, “Ông đang làm gì vậy, làm thế nào để ông có được một tầng hầm lớn như vậy.
Ông đã báo cáo cho cục chưa? Đây là khai quật bất hợp pháp.”
Bên dưới sâu cả chục mét, không có ánh sáng, và có mùi rỉ sét.
Phía trước và phía sau của thang sắt là những con đường, đó là một mê cung cấu trúc phức tạp.
Phác Lận rơi xuống đất giẫm lên nước, hắn mở đèn pin nhỏ trong túi quần của mình, thứ này vẫn thuận theo từ chỗ Khương Liễm.
Phác Lận mở đèn pin, ánh sáng rất yếu, không thể nhìn thấy gì.
Dao Phẫu Thuật là người cuối cùng tiến vào, ông đem tấm che trả lại vị trí của nó.
Từ phía trên xuống, sàn nhà kín kẽ, căn bản nhìn không ra huyền cơ phía dưới.
Phác Lận muốn đổi sang chiếu sáng bằng máy phát ID, hắn nhấn hai lần lên máy phát ID, nhưng máy phát ID không có phản ứng, quang bình cũng không hiện ra.
“Không có tín hiệu,” dép của Dao Phẫu Thuật dẫm vào nước, ông khom lưng đem ống quần xắn cao, lộ ra trên cẳng chân cũng là hình xăm, “Đừng đùa giỡn với thứ này, chạy nhanh vào đường hầm.”
Yến Quân Tầm thử nghiêng đầu xuống dưới, tạp âm trong tai đều biến mất.
Thời Sơn Duyên nhìn thấy trên vách tường gần đó có dấu vết lửa đốt, còn có một số đường vẽ nguệch ngoạc không có quy tắc.
Anh nói: “Đây là chỗ tránh nạn trước kia của Khu Đình Bạc?”
“Không nghĩ tới phải không?” Dao Phẫu Thuật lấy mõm súng cọ vào lưng, đi ở phía trước, dép lê giẫm trong nước “Lạch cạch lạch cạch”, “Chổ này không liên kết với khu phân cách, là nhà máy than cốc tự mình làm ra trong thời chiến.”
Trong cuộc nội chiến, tất cả các khu vực đều có chỗ tránh nạn, chỗ tránh nạn chính thức trong Khu Đình Bạc được phía chính phủ cấp là ở phía dưới khu phân cách, chỉ được sử dụng một hoặc hai lần, không có nhiều người biết, càng miễn bàn nơi này.
“Nhà máy than cốc tại sao lại làm chuyện này?” Phác Lận ngẩng đầu lên, đánh giá phía trên, “Đây là hành vi phạm pháp.”
“Vi phạm pháp luật đó, cậu đến đây bắt a,” Dao Phẫu Thuật nhìn về phía Phác Lận, nghiếng răng mắng, “Đứa trẻ thối, có thấy phiền không! Tại sao nhà máy than cốc lại làm chuyện này? Hắc Báo rõ ràng nhất.
Phó Thừa Huy trước chiến tranh làm ra cái cẩu hệ thống, cả ngày đều kêu gào ném bom Liên Minh Nam Tuyến, kết quả mấy viên đạn toàn bộ rơi xuống Khu Đình Trệ.”
“A?” Phác Lận hỏi ngược lại, “Lừa ai? Việc này tôi căn bản chưa từng nghe qua……”
Phác Lận xuất thân từ một trường học nghiêm túc, lại là thành viên cục thanh, đối với tin tức của Liên Minh nhớ kỹ trong lòng, nếu thật sự có loại sự tình này phát sinh hắn khẳng định sẽ không quên.
Phó Thừa Huy này có chút ngang ngược, nhưng là chiến tranh cần phải vậy, Phác Lận có thể hiểu được ông ta, khi cần thiết tất yếu phải có thủ đoạn.
Nói cách khác, giống như Khu Đình Trệ có 160 phân khu, chỉ dựa vào nhân viên quân đội căn bản không trấn áp được, ‘Tổ Chức’ được sinh ra nguyên nhân duy nhất chính là cường độ giám sát không đủ.
Dao Phẫu Thuật rẽ vào đường hầm và trả lời một câu: “Cậu tin hay không thì tùy”.
Phác Lận có chút xấu hổ.
Hắn đi chậm lại, lén lút hỏi Yến Quân Tầm: “Chuyện này anh biết không? Có đúng không? Không có hồ sơ về chuyện này.”
Yến Quân Tầm không biết, hắn không thích trả lời loại vấn đề này.
Hồ sơ là một cái gì đó không đáng tin cậy, đặc biệt là ngày hôm nay.
Đừng tin những hồ sơ trực tuyến, đừng tin những tài liệu lưu trữ điện tử, chúng nó tất cả đều có thể là giả.
Con người, thậm chí ký ức của mình cũng có thể giả mạo, thế giới này còn có cái gì không thể giả mạo?
Dao Phẫu Thuật đi rất nhanh, dép lê giẫm nước văng ướt quần ông ta.
Ông ta không nói chính mình muốn đi đâu, thông qua đường hầm dài, tiếng nổ mạnh của máy bay kiểu ong đã hoàn toàn biến mất, trước mắt bọn họ chính là một mê cung phức tạp dưới lòng đất.
Cầu thang bằng sắt trải dọc từ hai bên lối vào hầm và uốn lượn xuống phía dưới.
Phía dưới đan xen những thứ dạng ống, xoắn vào nhau, giống như rễ cây chôn sâu ở đây.
Cầu thang hai bên phủ bụi dày, đã lâu không có ai lui tới.
Dao Phẫu Thuật đứng ở cửa đường hầm, quay đầu lại và nói với họ: “Đứa trẻ thối, tôi chính là phá lệ khai ân mới đưa các người tới đây.
Hoan nghênh đi đến tận cùng của thế giới.”
Phác Lận tiến lên vài bước, nói: “Đây là những gì … Thôi nào, tất cả các người nói rõ ràng, tôi thật hoang mang…”
“Không có hệ thống,” Yến Quân Tầm nhìn quanh nơi này, “Không có internet, nơi này không có gì cả.”
“Đây là nhà của con người,” Dao Phẫu Thuật mang súng đi xuống, nâng một cánh tay lên, cho họ thấy mê cung, lớn tiếng nói, “Các người sẽ không bao giờ tìm thấy một nơi như thế này nữa! Toàn bộ thế giới đều bị những cái hệ thống, giám sát, internet chiếm lĩnh.” Dao Phẫu Thuật quay lại chỉ vào Phác Lận, “Đừng nói với tôi Khu Đình Trệ, cũng vậy thôi.”
Thời Sơn Duyên nhìn về phía sâu trong rễ cây thép, không có động tĩnh nào có thể chạy trốn khỏi tai anh.
Anh nói: “Ông còn có bằng hữu ở chỗ này.”
Dao Phẫu Thuật trong lỗ mũi phát ra tiếng “hừ”, ông cầm súng, dùng nó gõ gõ vào đường ống.
Âm thanh đi rất xa, giống như chuông cửa, đánh thức những con vật nhỏ bé trong chổ sâu.
Một đám trẻ con dường như là từ dưới đất ló ra, nhao nhao lộ đầu ra.
“A Tề,” Dao Phẫu Thuật đắc ý mà gọi tên của bọn họ, “Tiểu Huệ, Lục Hợp, Hồi Thải, Mật Đào, Dưa Hấu…… Đứng lên cho bọn họ nhìn một cái.” Ông nhìn về phía Thời Sơn Duyên cùng Yến Quân Tầm, khiêu khích mà nói, “Tiểu quỷ bên cạnh tôi không có số, tất cả mọi người đều có tên.”
“Chúc mừng,” Thời Sơn Duyên ôm lấy cánh tay, “Đứa nhỏ bên này của tôi cũng có tên.”
Yến Quân Tầm liếc Thời Sơn Duyên một cái, lại nhìn lên Dao Phẫu Thuật nói: “… Tôi tên Yến Quân