“Ve Trùng, năm 2155 có được một Yến Quân Tầm, một đứa trẻ mà chúng tôi đã đánh cắp từ căn cứ thực nghiệm trong Khu Quang Quỹ.
Hắn không thể sống và không thể chạm vào, chúng tôi chỉ có thể đem hắn đặt ở trong phòng có nhiệt độ ổn định, nhưng hắn rất biết tính toán, dự đoán rất chuẩn về hành động của chúng tôi, chuẩn đến mức mọi người đều hoài nghi hắn có phải là đang theo dõi chúng tôi hay không.
Hắn nói cho lão đại của tôi, thế giới đang biến dạng, một cơn lốc xoáy sắp tấn công con người, và cách để sống sót là để xây dựng một chỗ tránh nạn được che chắn dưới lòng đất.
Không ai trả lời hắn, nhưng hắn cũng không buồn, bởi vì nửa tháng sau hắn đã chết.”
Phác Lận vẫn còn đang bàng hoàng, hắn không tự chủ được mà nói: “Tại sao Phó Thừa Huy làm loại thực nghiệm này? Sự phát triển của hệ thống đã thay đổi thế giới.”
“Làm sao tôi biết được? Cậu đi mà hỏi ông ta.” Dao Phẫu Thuật buông tay sờ đầu, “Lúc tôi tới rồi mới ý thức được, căn cứ thực nghiệm Khu Quang Quỹ là một cái miệng lớn của chậu máu, ăn vô số trẻ em, ‘tử cung’ là một món quà dành riêng cho nữ thần săn bắn.
Tôi là một tên ngốc, tin tưởng lời của Yến Quân Tầm, cùng ông chủ nhà máy than cốc ở chỗ này xây dựng chỗ tránh nạn…… Vào năm 2160, Phó Thừa Huy cuối cùng cũng có được Yến Quân Tầm đủ tiêu chuẩn.”
Dao Phẫu Thuật hoạt động bàn chân của mình và đi bộ một vài bước trên đường ống.
Ông cúi đầu, không nhìn Yến Quân Tầm nữa.
“Sự hợp tác giữa Ve Trùng và Hắc Báo đã chấm dứt, cái chỗ tránh nạn này căn bản không có tác dụng trong lúc chiến tranh, Tổ Chức Khu Đình Trệ tìm được chúng tôi.
Bọn họ đều là những kẻ liều lĩnh, hy vọng thông qua Ve Trùng tiếp xúc đến Lực Cẩu của Hắc Báo, bởi vì bọn họ nghe nói Săn Đao đang bắn tỉa những Lực Cẩu này,” Dao Phẫu Thuật dùng dép đá văng hòn đá nhỏ trên đường ống, quay đầu nhìn về phía Thời Sơn Duyên, “Săn Đao là cái đinh trong mắt bọn họ.
Bắt đầu từ năm 2161, tất cả mọi người đều muốn giết Săn Đao, nhưng một năm sau Săn Đao bị Hắc Báo bắt giữ vào nhà giam Khu Quang Đồng, lúc ấy, Hắc Địa đều nói anh ta sẽ bị bắn chết.”
Nhưng không có.
Vũ khí đơn binh bí ẩn, được đánh số 7-001, đã dành bốn năm trong nhà giam Khu Quang Đồng, trong lúc đó Hắc Báo phong tỏa tất cả tin tức có liên quan đến anh ta.
Phó Thừa Huy lấy lui làm tiến, bảo vệ Săn Đao.
“Bốn năm sau Phó Thừa Huy lật lại nợ cũ với Ve Trùng.
Lúc này tôi phát hiện trong cục thanh tra có một sườn viết sư, hắn có thể dự đoán hành tung của Ve Trùng, điều này làm tôi lại nghĩ tới Yến Quân Tầm.” Dao Phẫu Thuật cầm súng và nói, “Ve Trùng bị cục thanh tra một lưới bắt hết.”
Yến Quân Tầm đứng ở trung tâm bão tố, hắn vừa giống người ngoài cuộc, vừa giống như một người tham gia.
Hắn ngẩng đầu lên và nhìn lên đỉnh của bóng tối, nghe thấy giọng nói bên trong hét lên.
Chạy ra ngoài kính!
Yến Quân Tầm.
Chạy ra ngoài kính!
Trong đầu Yến Quân Tầm là một thế giới khác —— hắn cho rằng thế giới mà Dao Phẫu Thuật nói có thật không? Dao Phẫu Thuật người này có thể là giả mạo.
Yến Quân Tầm cảm thấy sắt thép trên đỉnh đang biến hình, những đường ống giống như giòi vặn vẹo bò, bò vào sâu trong ký ức hắc ám mà hắn kháng cự.
Những mảnh ký ức cứa vào hắn như một cái gai.
Những lời thì thầm của Artemis vang vọng bên tai Yến Quân Tầm, nó nói: “Tôi cùng cậu ở bên nhau.
Quân Tầm, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.”
Yến Quân Tầm trước mắt bỗng nhiên hiện lên một con ốc sên.
Một con ốc sên bò trên bức tường bên ngoài của vách kính, mang theo một lớp vỏ nặng.
Yến Quân Tầm ghé vào vách kính nhìn nó, không lên tiếng, không có động tác.
Vào lúc đó, hắn đã đã nhận thức được sự nguy hiểm, Artemis đang nhìn hắn, hắn không thể làm bất cứ điều gì vượt ra ngoài “quy tắc”.
Đoán xem nằm vùng cạnh cậu là ai?
Khuôn mặt tươi cười quái dị của Chú Hề lại lần nữa xuất hiện ở trong đầu Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, ngực phập phồng, đưa ra câu trả lời khẳng định: “Là tôi.”
Phác Lận không phản ứng lại: “Cái gì?”
Tấm thép trên đỉnh đầu chợt phát ra tiếng nổ lớn, đó là tiếng đập nặng nề.
Bọn nhỏ giống như một con nai con đang sợ hãi, vây quanh bên người Dao Phẫu Thuật.
Toàn bộ chỗ tránh nạn vang vọng, và khi ánh nắng mặt trời bò vào từ