Vân Chân nói rất nhẹ, nhẹ như hoa đào rơi trên mặt nước, cũng giống như cánh hoa, lần lượt tạo nên những gợn sóng lăn tăn.
Vân Thanh bị gợn sóng kia làm cho trái tim run lên, đang luống cuống, Vân Chân đã hơi nghiêng đầu, ngậm chặt môi hắn.
Vân Thanh giật mình nhắm mắt lại, nhưng mà không phải cảm giác đê mê điên cuồng tê dại mong đợi, nụ hôn này cực kỳ ôn nhu, ngược lại giống như một loại tâm sự ái mộ, sự vuốt ve tinh tế kia, lực đạo như gần như xa cách, cùng lòng bàn tay ấm áp nhiệt độ, đều khiến Vân Thanh thật sự cảm giác được mình được yêu thương.
Trái tim Vân Thanh đập như trống, mặc dù vẫn còn âm ức chống lại, nhưng ngày càng khó khăn để chống đỡ.
Một là bởi vì, hắn đối với Vân Chân không phải là không có tình cảm, không chỉ có, còn phi thường đậm sâu, đời này cũng khó có đoạn thứ hai.
Chỉ là Vân Thanh chưa bao giờ nghĩ tới quan hệ của hai người về phương diện này, Vân Chân tỏ tình đến đột ngột như vậy, Vân Thanh nhất thời không xoay chuyển được, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không được tự nhiên cùng thẹn thùng.
Nhưng Vân Chân từ lâu đã là người thân mật nhất, tin cậy nhất, không thể rời khỏi nhất, cũng là người để ở trong lòng nhất, bây giờ chỉ cần thêm một vị trong tình cảm này, những thứ khác vẫn như cũ là được.
Thứ hai là bởi vì, bản thân Vân Thanh có hiềm nghi sâu sắc, hắn từ trước đến nay sợ hãi tình yêu đồng giới, nhưng nỗi sợ hãi này không phải là thật sự chán ghét cùng kháng cự, mà là xuất phát từ lo lắng bộ mặt thật bị bại lộ, lo lắng mình biến thành bộ dáng mình không muốn trở thành — mà khả năng này hết lần này tới lần khác là cực lớn.
Vì vậy, hắn đã phải che giấu sự hoảng loạn của mình thông qua sự tức giận và ghét bỏ, nhưng bản chất đã như vậy, bao nhiêu cuộc đấu tranh cũng là vô ích, hắn đã cố gắng hết sức để xây dựng các bức tường cao trước khi bản chất yếu như một lớp giấy cửa sổ, một cú đâm là phá vỡ.
Huống chi Vân Chân đâu chỉ là một đâm, anh là từ chiều đến trời tối…
Hồng Loan tinh động, đào hoa nhập mệnh, quẻ tượng này nhất định phải là người được người bói toán có người yêu thích, hơn nữa rất có thể sẽ xuất hiện khi kết nối với người đó, nếu người bị tính toán chỉ bị ác nhân sỉ nhục, không chỉ không có hồng loan tinh động, còn có thể sinh ra quẻ tượng hình sát tai ác.
Nói cách khác, phía Vân Thanh còn không được tự nhiên xấu hổ đối mặt với sự thật, ông trời trở tay bán mình.
Vân Thanh: “…”
Trời ơi!
Nhưng cho dù thiên thời địa lợi nhân hòa đều nói hắn là cong, thân là một người cứng rắn sắt thép, Vân Thanh cũng thề sẽ chống lại không còn một binh một tốt.
Vân Chân vừa rồi nói mấy câu ra miệng, khí thế hưng sư vấn tội trên người đã yếu đi rất nhiều, anh yếu đi, Vân Thanh lập tức mạnh lên, cái gọi là trời nắng mưa ngừng, hắn lại cảm thấy hắn lên được rồi.
Vì thế Vân Thanh bắt được khoảng trống hôn môi, giơ tay che miệng Vân Chân, cực lực giả bộ thân thiết, thành khẩn lộ ra ba phần tiện hề hề hề, cười gượng hai tiếng nói: “Ha ha, cái kia, sư huynh huynh… Đang nhầm lẫn, phải không? Huynh nếu tính sai thì sẽ xấu hổ rồi.”
Tính toán sai không phải là hoàn toàn không thể, đây là đầu người, cũng không phải máy tính, bói toán là phức tạp như vậy …
Vân Chân bình tĩnh nhìn hắn, thò đầu lưỡi ra, ở lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng liếm một cái, thấp giọng nói: “Không thể nào.”
Tay Vân Thanh tay như bốc cháy, đốt đến nửa người bên phải của hắn nóng bỏng, hắn vừa thu tay lại, Vân Chân liền bắt lấy cổ tay hắn tiếp tục hôn.
Căn bản không nói nhảm với hắn.
Vân Chân một mực khẳng định không tính sai, cái cớ về chuyện này của Vân Thanh cũng không còn.
Cái cớ đã hết, đổi lấy ai cũng không có biện pháp, dù sao sư huynh lợi hại như vậy, đánh cũng đánh không lại, chạy lại chạy không được, vậy thì chỉ có thể nghịch lai thuận theo, ngàn sai vạn sai, đều là cầm thú sư huynh cùng tặc lão thiên sai… Vân Thanh nghĩ như vậy, tựa như có lời giải thích với ai, tự bạo từ bỏ ngừng chống cự, tùy ý Vân Chân ôm mình hôn, cả người phiêu phiêu dục tiên như đặt trên mây, đầu ngón chân đều thoải mái lột xác lên.
Nhưng Vân Chân rất kiềm chế, dường như chỉ muốn giữ nụ hôn này ở giai đoạn ôn nhu, vì thế Vân Thanh cũng không biết vì sao, đầu óc đột nhiên co rút, nghiêng mặt, hoàn toàn tìm chết toát ra một câu: “Sư huynh à, lỡ như hồng loan tinh này của đê động với cô nương nhà nào? Sao huynh lại biết là động với huynh?”
Động tác Của Vân Chân cứng đờ trong chốc lát, mạnh mẽ đè Vân Thanh xuống, lạnh lùng nói: “Vận thế của đệ và huynh giao triền, huynh đã tính toán rõ ràng, loại lời này không được nói nữa.”
Vân Thanh chớp chớp mắt, bán tín bán nghi: “Ồ.”
Vân Chân đối với bộ dáng này của hắn vừa yêu vừa hận, chỉ có thể thông qua