Trở về quan, Vân Chân áp giải Vân Thanh về phòng, buông hành lý xuống.
Vân Thanh ngã vật xuống giường: “Mệt chết đi được mệt chết đi được…”
Vân Chân mở hành lý ra, đang muốn giúp tiểu sư đệ bỏ đồ lại chỗ cũ, tay lại đột nhiên cứng đờ, thẳng thắn hỏi: “Đệ còn chạy không?”
Nhìn lại dọc theo đường đi, anh vô tình cho Vân Thanh một chút sắc mặt tốt, theo đó quả nhiên Vân Thanh lên dây cót tinh thần, làm ra vẻ khổ đại cừu thâm: “Chạy!”
Vân Chân: …
Đôi môi mỏng của Vân Chân mím lại, thấp giọng hỏi: “Không thể hòa hợp với ta sao?”
Vân Thanh nằm trên giường, ngửa mặt lên, giơ hai tay lên trời, sắc mặt thành kính nghiêm trang, ánh mắt phảng phất xuyên thấu trần nhà, đến tận cùng bầu trời: “Sư ca, huynh thấy thiên đạo chưa?”
Vân Chân không đoán ra được tiểu bại hoại lại muốn giờ trò gì, dứt khoát lặng thinh.
Hai tay Vân Thanh giơ cao nắm chặt không khí, hèn mọn nói: “Đệ chỉ muốn hòa hợp cùng người có ngực, âm dương điều hòa, không có ngực đi với có ngực, bấy giờ mới gọi là thiên đạo, người tu đạo sao có thể làm chuyện nghịch thiên…”
Vân Chân nắm chặt tay Vân Thanh đặt ở ngực mình: “Ta có.”
“Cái đó của huynh là cơ ngực.” Vân Thanh bĩu môi.
Vân Chân cắn răng khàn khàn nói: “Hôm qua không phải sờ rất vui vẻ sao?”
Anh còn chưa dứt lời,Vân Thanh lập tức gào toáng lên át luôn tiếng nói của anh: “Ôi ôi sư ca ơi, huynh đừng làm ô uế sự trong sạch của ta! Ta là một chàng trai bừng bừng sức sống, tương lai còn muốn lấy vợ nữa!”
Vân Chân tức đến nổi gân xanh, lại phá thiên hoang địa thốt ra một câu thô lỗ: “Vớ vẩn.”
“Hưm” Vân Thanh rì rầm lui vào góc giường, dáng vẻ bất lực của một người con gái nhà lành sắp bị ác bá chiếm đoạt.
Nhưng Vân Chân cũng không làm gì hắn, chỉ ngồi xổm xuống đóng gói đồ đạc một lần nữa, kéo Vân Thanh từ trên giường xuống, nói: “Đi.”
“Làm gì vậy? Sư ca, huynh làm gì vậy?” Vân Thanh lải nhải bị kéo đến phòng ngủ của Vân Chân, buộc vào giường.
Vân Chân lạnh lùng nói: “Không phải đệ muốn chạy sao? Ta cùng ăn cùng ngủ với đệ, xem đệ chạy đi đâu.” Nói xong, mở hành lý ra giúp tiểu sư đệ thu dọn đồ đạc, phân loại sắp xếp ngăn nắp.
Đại sư huynh ở trong quan có chút đặc quyền, phòng đệ tử lớn hơn những người khác đôi chút, có hai gian trong và ngoài, gian ngoài là sảnh đường, gian trong mới là phòng ngủ, Vân Chân mang tổ cỏ nhỏ của Bạch Nguyễn đặt ở gian ngoài, sau đó lấy khối trắng kia nhét vào ổ cỏ, đóng cửa đi vào bên trong.
Vân Thanh ngồi trên giường nhìn Vân Chân bận rộn, thăm dò hỏi: “Sư ca, ta muốn chạy nữa thì huynh sẽ làm gì, chẳng nhẽ đánh gãy chân chó của ta? Chạy một lần đánh gãy chân trái, chạy hai lần đánh gãy chân phải, chạy ba lần đánh gãy chân giữa?”
Vân Chân ai oán nhìn hắn một cái, biết rõ hắn đang thăm dò, lại không thể dằn lòng nói ra câu uy hiếp đầy bạo lực như đánh gãy chân với Vân Thanh, im lặng một lát, hậm hực nói: “… Không đánh.”
Trong lòng Vân Thanh giật nảy mình, da mặt hơi nóng lên, từng bước dụ dỗ nói: “Ít nhất huynh phải hù dọa ta chút chứ, chi bằng nếu ta chạy nữa huynh bỏ đói ba ngày?”
Vân Chân thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Cho đệ cơm ăn.”
Vân Thanh chậc chậc không thôi.
Lúc này Vân Chân đối xử với hắn ôn nhu, hắn giống như đã quên sạch bị Vân Chân dọa thành cháu trai ở khách sạn dưới chân núi, lắc đầu bĩu môi nói: “Huynh không có biện pháp trừng phạt nào cả, vậy ngay tối nay ta sẽ bỏ chạy.”
“Đệ!” Vân Chân vốn đang lót giày cho hắn, nghe vậy chợt đứng phắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Thanh! Nếu đệ chạy lần nữa, ta sẽ… khiến đệ…”
Nói được một nửa, lại bị kẹt rồi.
Khuôn mặt tuấn tú như phủ lớp sương giá kia lại hơi đỏ lên, hiển nhiên nửa câu sau không nói ra khỏi miệng là chuyện khó nói, là uy hiếp vần đề giường chiếu.
Điều này cũng khó trách, nếu không nỡ đánh lại không nỡ đói, vậy ngoại trừ X đến đệ không xuống giường được ra cũng không có gì có thể dọa nạt uy hiếp.
Một câu uy hiếp còn chưa dứt, Vân Chân đã mặt đỏ tai hồng ngồi xổm xuống tiếp tục lót giày.
Vân Thanh ngậm chặt miệng, co rúm lại thành hình ốc sên ở góc giường, ra vẻ sợ hãi, dường như rất sợ bị Vân Chân làm này làm kia.
Thu dọn đồ đạc của Vân Thanh xong, Vân Chân ngồi xuống giường, ấn Vân Thanh nằm xuống, một tay vòng lưng, một tay ôm eo, ôm cả người vào trong ngực, nói: “Hôm nay không đi học sáng, ngủ đi.”
Cả đêm y không chợp mắt, Vân Thanh cũng không ngủ được mấy tiếng đồng hồ, hai người lăn qua lộn lại một chuyến, dù là người tu hành cũng sẽ mệt mỏi.
“… Cứ ngủ như vậy?” Thân thể hai người dán chặt vào từng khe hở, Vân Thanh không được tự nhiên muốn giãy ra ngoài tránh thoát một chút, lại bị Vân Chân gắt gao đè lại.
“Bắt đầu từ hôm nay”, Vân Chân trầm giọng nói: “Cứ ngủ như vậy.”
Trong khoang mũi tràn ngập hơi thở của Vân Chân, lại bị ôm chặt, hơn nữa cái giường này còn là cái giường ngày hôm qua hai người dùng lúc làm chuyện hoang đường, trước tình cảnh này muốn dời sự chú ý đi cũng phí công, Vân Thanh nghĩ đông nghĩ tây nửa ngày, đại não sắp bị chuột rút, cũng không thể không để ý tình hình hiện tại.
Vì thế chuyện cũ liên quan đến Vân Chân đều tràn ngập trong đầu, mối quan hệ giữa hai người lại sâu đậm hơn trước, mỗi một hồi ức như lăn qua với mật ong, ngọt đến mức khiến người ta hít thở không thông, Vân Thanh thấp thỏm bất an, xấu hổ đến không thể tĩnh lặng được một giây, quậy tới quậy lui trong ngực Vân Chân.
Vân Chân không hề nhúc nhích, để hắn lăn loạn ở trong ngực.
Vài phút sau, Vân Thanh nhỏ giọng nói: “Sư ca, cộm quá…”
Theo đó phần sức ở cánh tay Vân Chân nới lỏng một chút, khoảng cách giữa hai người dãn ra.
Giấc ngủ này cả hai đều khó ngủ, gần gũi với đối phương như vậy, mỗi người lại mang tâm sự, thực sự suy nghĩ lung tung một giây cũng không dừng lại được, nhưng ngày hôm qua lăn lộn quá mệt mỏi, cuối cùng thần kinh căng thẳng vẫn nhường chỗ cho cơ thể mệt mỏi, trước sau thả hai người vào mộng đẹp.
Lúc Vân Thanh thức dậy đã là buổi chiều, mở mắt ra liền thấy một dải sáng trắng, tập trung nhìn thì thấy Vân Chân đang đẩy cửa đi ra ngoài.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Vân Chân quay đầu lại liếc hắn một cái, nói: “Tỉnh ngủ rồi? Ta sẽ lấy thức ăn cho đệ.”
Dứt lời, xoay người đóng cửa phòng bên trong.
Vài giây sau, một tiếng rắc rắc là âm thanh của khóa cửa.
“Hửm?” Vân Thanh để chân trần nhảy xuống giường, đẩy hai cái vào cửa phòng, phát hiện ngoài cửa treo một cái khóa sắt rất lớn.
“Sư ca! Sư ca, huynh đừng nhốt ta lại mà!” Vân Thanh gào lên, lời còn chưa dứt, xa xa lại rầm rầm một tiếng.
Trên cửa phòng bên ngoài cũng có một ổ khóa.
Vân Thanh: …
Không biết cửa viện có khóa hay không.
Ý niệm này vừa lướt qua trong đầu hắn, trong viện liền mơ hồ truyền đến tiếng cửa viện bị khép lại.
Vân Thanh: …
Trong sảnh đường Bạch Nguyễn biến thành hình người, chạy đến trước cửa phòng bên trong đập cửa: “Sư phụ, sư phụ!”
Vân Thanh: “Này, ở đây.”
Bạch Nguyễn lại lạch bạch chạy đi, chạy ra phía sau cửa phòng bên ngoài đập cửa, hô to: “Yêu quái! Trả lại sư phụ ta!”
Có vài phần phong phạm của Tôn Ngộ Không năm đó.
Vân Thanh cách cửa hô hoán: “Trở về đi, đừng gõ nữa… Còn có, đừng cứ gọi yêu quái mãi thế, đã nói là mi nằm mơ rồi mà.”
Bạch Nguyễn lo lắng: “Sư bá không phải là yêu quái xấu xa sao? Vậy sao sư bá lại bắt giam người lại?”
Bởi vì