Nhạc Phi Tiếu vén lều đi vào, nhìn Thuốc Nổ ở bên cạnh giường nói:
“Lê Niệm Thái Úy muốn gặp cậu.”
Thuốc Nổ thở ra một hơi, đôi mắt giờ mới có chút thần sắc:
“Cậu tới đây từ bao lâu rồi?”
“Vừa đủ để hủy thi diệt tích tên đại phu giùm cậu.”
Thuốc Nổ đứng lên:
“Vậy thì đi thôi.”
Không khí buổi sáng tươi mát và hơi có chút lạnh. Xung quanh một số binh sĩ đã dậy sớm tập thể dục hoặc giặt quần áo. Càng đi tới gần khu vực trung tâm thì binh lính canh phòng càng cẩn mật. Nhạc Phi Tiếu phải đưa ra một cái mặt lệnh bài có hình chữ soái thì mới được họ cho đi qua an toàn. Thuốc Nổ tuy mắt vẫn nhìn đường đi nhưng tâm hồn đã bay đâu mất. Nhạc Phi Tiếu hơi ngoái nhìn cậu hỏi:
“Cô gái đó rất quan trọng đối với cậu à?”
Thuốc Nổ im lặng không trả lời, hắn lại tiếp tục:
“Thôi, cũng không cần nói làm gì nữa. Tôi hiểu rồi.”
Hai người đi tới trước một căn trướng bồng cực kỳ lớn được trang trí hoa văn ưu nhã ở xung quanh. Tên lính canh có vẻ như đã quen mặt với Nhạc Phi Tiếu nên gật đầu một cái rồi cho hai người vào trong. Cái lều bên trong rộng rãi, xếp đặt đến chín cái bàn và đệm lót tương ứng, chia ra làm một chủ tám khách.
Ngồi trên chủ vị là một người đàn ông khá lớn tuổi nhưng vẫn có nét khí độ trầm hùng. Chỉ là sắc diện của ông ta không được tốt cho lắm, e là sức khỏe đang gặp phải vấn đề khó khăn. Ngồi bên dưới chính là cô gái họ Vương mà Thuốc Nổ cùng với Nhạc Phi Tiếu gặp mặt lúc rạng sáng.
Người đàn ông thấy hai cậu bước vào thì cũng chẳng bắt quỳ lạy mà vội chỉ chỗ ngồi, đoạn lên tiếng:
“Haha, rất vui mừng được gặp cậu Trần công tử, xin giới thiệu ta là Lê Niệm, thái úy của Đại Việt Quốc. Chắc cậu đã nghe tên ta đâu đó từ không ít các mệnh quan triều đình mà cậu gặp trước đây, giống như cách mà ta nghe tên của cậu vậy. Quả đúng là sấm động bên tai mà. Tuổi còn trẻ nhưng trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đích thị rường cột tương lai của nước nhà.”
Đoạn ông ta chỉ về cô gái ở bên dưới mà nói tiếp:
“Còn Vương Mẫn tiểu thư đây thì chắc cậu đã gặp trước đó rồi.”
Thái Úy là chức quan chánh nhất phẩm bên võ, ngang ngửa với tam công là Thái Sư, Thái Phó, Thái Bảo, xem như là quan lại cao cấp nhất của Đại Việt mà Thuốc Nổ từng được diện kiến cho tới lúc này. Cậu chắp tay, đáp máy móc:
“Đa tạ Thái Úy đại nhân khen ngợi, tại hạ hổ thẹn không xứng với những lời này.”
“Cậu không cần phải khiêm tốn như vậy. Khiêm tốn quá thì không khỏi lại trở thành tự kiêu”
Lê Niệm tính ra cũng tương đối nhiệt tình. Có điều ông ta không khỏi nhìn thấy vẻ lãnh đạm và mất tập trung của Thuốc Nổ nãy giờ. Ông ta vội đi vào chủ đề chính:
“Ban nãy cậu không có ở đây, ta nghe Nhạc đại hiệp nói hai cậu gặp phải chuyện gấp, cần đi qua đất Thổ Phồn, có điều đường qua cựu thổ Đại Lý Quốc đã bị nhà Minh chặn mất?”
Thuốc Nổ vẫn không nói năng gì, Nhạc Phi Tiếu đành thay mặt đáp lời:
“Chính là vậy thưa đại nhân.”
Lê Niệm mỉm cười thần bí:
“Về điều này, thật ra ta có biện pháp có thể giúp được hai cậu.”
Cả hai đều đưa ánh mắt kinh ngạc ra nhìn Lê Niệm không chớp. Ông ta thấy đã gây được đủ sự chú ý mới từ từ cất lời tiếp:
“Không giấu gì hai cậu, Vương Mẫn tiểu thư đây có một khả năng đặc biệt, có thể đưa hai cậu tới một nơi mà tiểu thư đã từng đặt chân tới, bất kể khoảng cách địa lý xa xôi như thế nào.”
Thuốc Nổ quay sang cô gái họ Vương hỏi dồn:
“Điều đấy có thật là như thế chăng?”
Vương Mẫn bây giờ mới đáp nhàn nhạt:
“Khả năng này của ta phải tốn rất nhiều công sức, hơn nữa cũng có hạn chế về nơi ta từng đi qua. Xa nhất chỉ có thể đưa các cậu tới kinh đô của Thổ Phồn quốc là Thành Quan mà thôi, tuyệt không thể đi xa hơn. Đoạn đường còn lại, tất nhiên cậu phải tự đi. Hơn nữa, ở nơi đó khí hậu khắc nghiệt, cậu phải chuẩn bị trước cho đầy đủ, không thể qua loa đại khái được đâu.”
Lê Niệm cười vang, hào sảng nói với Vương Mẫn:
“Thuật này của Vương tiểu thư quả là thần hồ kỳ kỹ, ngay cả ta cũng không nhịn được mà muốn thử một lần. Ta cũng biết là thuật này tiêu phí rất lớn, không biết là…”
Thuốc Nổ đưa tay xòe ra thành số năm, cắt ngang lời nói của Lê Niệm, ánh mắt xẹt lên tia lửa, nào đâu có bóng dáng uể oải của cậu lúc nãy giờ:
“Năm! Năm món vũ khí có thể chế tạo trong thời gian ngắn dưới một tháng, chi phí hoàn toàn chấp nhận được, sức công phá cao đủ giết chết vài trăm người trong một lần sử dụng.”
Ba người kia đều ngạc nhiên nhìn cậu. Thuốc Nổ kiên quyết:
“Người thông minh không nói tiếng lóng. Ta sẽ dùng bản thiết kế của năm thứ vũ khí như vậy để đổi lấy một lần di chuyển của Vương tiểu thư.”
Vương Mẫn đang định nói điều gì đấy thì Lê Niệm đã chặn lại, ông ta hỏi:
“Hai cậu muốn làm gì ở đất Thổ Phồn? Tiết kiệm chỉ một năm đi đường xứng đáng đổi bằng thứ quý giá như thế sao?”
“Ai nói tôi muốn tới Thổ Phồn? Không biết Vương tiểu thư đây đã từng đi qua Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh chưa?”
Nhạc Phi Tiếu nghe tới lời này đã tái hết cả mặt, hắn ngay lập tức đứng ra chặn lại:
“Không được, cậu đã hứa với chúng tôi là sẽ lên đường tới trụ chống trời rồi mà. Đấy là lý do vì sao chúng tôi tiết lộ bí mật cho cậu.”
Thuốc Nổ mặc kệ Nhạc Phi Tiếu tiếp tục nhìn Vương Mẫn:
“Cô có làm được không?”
Vương Mẫn cũng bị ánh mắt như sắp giết người của Thuốc Nổ chèn ép khí thế. Cô ta cắn cắn môi, khẽ gật đầu. Nhạc Phi Tiếu thấy vậy liền quay lên Lê Niệm:
“Thái úy đại nhân, chuyện này ảnh hưởng tới an nguy của muôn dân thiên hạ, Thần Sơn có thể bảo chứng, tướng quân nhất định không thể để cho cậu ta lãng phí thời gian ở Tử Cấm Thành như vậy.”
×— QUẢNG CÁO —
Lê Niệm mỉm cười ẩn ý. Thuốc Nổ giơ thêm một ngón tay lên:
“Tăng tiền vốn thêm một thứ.”
“Thứ gì?” – Lê Niệm hỏi
“Cái đầu của Chu Kiến Thâm.”
Ba người trong lều đều hít một hơi dài khi Thuốc Nổ gọi thẳng ra tên của Hoàng Đế đương nhiệm Minh Hiến Tông như vậy. Lê Niệm đang muốn lên tiếng thì đã thấy một cái nòng súng đen ngòm đưa ra ngay trước mặt mình. Vương Mẫn lúc này mới đặt được tay lên quả cầu nhưng hiển nhiên là không còn kịp nữa.
Rõ ràng nếu chỉ xét riêng về tốc độ bùng nổ và tấn công bất ngờ trong cự ly ngắn thì trong các đối thủ từ trước đến giờ, chỉ có mỗi Tưởng Phí với khả năng dùng quả cầu không cần niệm phép, mới có thể đỡ kịp đòn của cậu.
Lê Niệm vẫn rất bình tĩnh, vuốt ve đầu của nòng súng nói:
“Cây hỏa thương này cậu làm ra rất chỉn chu, hơn hẳn những thứ đã cung cấp cho quân đội trước đây.”
Thuốc Nổ đáp khẽ:
“Với bản thiết kế ông hoàn toàn có thể tự làm ra những cây như vậy”
“Cậu muốn đe dọa giết ta hay là muốn chứng minh cho ta là cậu có thể giết được Minh Đế?”
“Xưa nay không có kẻ tôi không giết được, chỉ có kẻ tôi muốn giết hay không muốn giết mà thôi.”
Lời nói này bá đạo tới rối tinh rồi mù. Lê Niệm cười vang một tiếng:
“Được, giao kèo này, ta nhận rồi.”
Nhạc Phi Tiếu vội vàng ngăn cản:
“Thái úy đại nhân, chuyện này là chuyện của toàn bộ thiên hạ.”
Lê Niệm đáp khô khốc:
“So với an nguy của Đại Việt ta, còn chuyện gì đáng để xem trọng hơn?”
Nhạc Phi Tiếu hoàn toàn cứng lưỡi không thể đáp lời. Hắn ta không thể tiết lộ cho Lê Niệm về bí mật của Thần Sơn, có nói thì ông ta cũng chưa chắc đã tin mà có thể nghĩ là hắn bịa đại ra một câu chuyện để kéo dài thời gian. Phía Thuốc Nổ thì từ sau khi ở lều của Chu Hy đi ra, cậu đã không còn nghe lọt vào tai bất kỳ một lời nào của hắn nói. Chỉ thấy bên kia, Lê Niệm ra lệnh cho Vương Mẫn đi chuẩn bị. Họ Vương vội vàng vâng một tiến rồi rời khỏi lều.
Nhạc Phi Tiếu thấy mọi việc đang rời xa khỏi tầm kiểm soát thì liền chắp tay nói với Lê Niệm:
“Thái úy đại nhân, tại hạ nguyện tỷ thí một trận với Trần Ngọc công tử đây. Tại hạ sẽ chứng minh cho đại nhân thấy cậu ta hoàn toàn không đủ sức để gánh vác trách nhiệm ám sát Hoàng Đế Minh triều. Mong rằng lúc đó đại nhân sẽ suy nghĩ lại.”
“Nhạc đại hiệp, ta nể mặt cậu là người của Thần Sơn, có điều cậu năm lần bảy lượt ngăn cản chuyện của Đại Việt ta là có ý gì. Thần Sơn và Đại Việt đồng khí tương liên, cậu như thế làm sao có mặt mũi mà nhìn Đoàn chưởng môn cùng chư vị nguyên lão của Thần Sơn được nữa?”
Thuốc Nổ lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Nhạc Phi Tiếu đáp lời:
“Được lắm, tỷ thí thì tỷ thí. Hi vọng thất bại xong thì cậu đừng có can dự vào chuyện của tôi nữa.”
“Trần công tử, cậu…”
“Đại nhân, chuyện này cứ quyết như vậy đi”
Lê Niệm thấy ý Thuốc Nổ đã chắc như đinh đóng cột nên cũng đành thôi, để hai người kia bước ra cái sân lớn ở trước mà tỷ đấu võ nghệ. Thuốc Nổ vẩy vạt áo một cái, không nhìn Nhạc Phi Tiếu mà bước thẳng ra ngoài. Nhạc Phi Tiếu cũng căng thẳng mà bước theo ra. Binh lính thấy có sự tình thú vị thì tốp năm tốp ba chụm lại mà xem, nghe nói sắp có đấu võ thì đều hò reo phấn khích.
Lê Niệm dặn dò trước một câu:
“Hai vị đây đều là rường cột của nước nhà, tốt nhất chúng ta điểm đến là dừng, đừng để tổn thương hòa khí. Nếu không họ Lê ta chính là tội nhân của nước Đại Việt.”
Hai người đứng trong sân đều không ai để ý tới lời nói sáo rỗng của ông ta. Nhạc Phi Tiếu nhấc thanh Nhật Nguyệt thần kiếm lên, nghiến răng nói:
“Trần Cảo Nhai, cậu cũng chưa phải là chưa nghe chuyện quá khứ của tôi. Cả đời này, tôi chỉ có một nguyện ước duy nhất là được trả thù những tên khốn kiếp đó. Cơ hội lúc này đã tới rồi, chúng tôi cần có cậu là mảnh ghép quan trọng nhất. Cậu còn muốn tới lúc này lâm trận bỏ đi, phụ lòng tin tưởng của tất cả mọi người ư?”
Thuốc Nổ nghe tới đây thì nhẹ giọng đáp lời:
“Chuyến này tôi phải đi chính là việc bất khả kháng. Sau khi xong việc tất sẽ lên trụ chống trời mà hoàn thành giao ước.”
“Phương Bắc đường xá xa xôi, hung hiểm rình rập khắp nơi chốn. Cậu đi còn chưa chắc có ngày trở về, nói gì tới hoàn thành giao ước. Bây giờ, một là cậu theo kế hoạch ban đầu, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, việc của cô gái kia tôi sẽ điều tra giúp đỡ cậu hết mình. Hai là tại đây chúng ta…”
Hắn dừng lại hai giây rồi nói nốt:
“Ân đoạn nghĩa tuyệt”
“Tới đây đi, tôi không có thời gian nói nhảm” – Thuốc Nổ tặc lưỡi.
Nhạc Phi Tiếu lạnh lùng đưa thanh kiếm lên:
“Kiếm tên nhật nguyệt, giang hồ đều gọi là Nhật Nguyệt Thần kiếm. Nguyên liệu làm kiếm đều được lấy từ thiên ngoại chi thạch, cứng rắn cùng cực, vô kiên bất toái. Kiếm không được đúc liền một khối mà trong đó được kết cấu thành bộ kinh mạch hoàn chỉnh của con người. Tổng cộng tám đời tiền nhiệm chưởng môn của Thần Sơn phái ta trước khi tọa hóa đều truyền nội lực cả đời vào trong đan điền của thanh kiếm.
Tới nay, sức mạnh tích trữ trong nó đã là