Phạm Quang ngồi nghịch nghịch bàn tay, giọng thẫn thờ:
“Vậy, vậy à. Tao rất tiếc vì những chuyện đã xảy ra với Min Lee. Thật sự đấy, tao rất tiếc.”
Thuốc Nổ nhìn cậu ta hỏi han:
“Còn mày thì sao? Suốt thời gian qua mày ở đâu? Làm sao thoát ra khỏi Tưởng Giới mà tới được Namuh thế?”
Phạm Quang lúc này mới hơi hồi phục thần thái mà kể lại:
“Không như hai đứa mày, tao không tới được Thủy Giới mà bị rơi vào Thổ Giới ở ngay bên cạnh. Thổ Giới là thế giới đặc biệt nhất ở trong năm thế giới của Tưởng Giới. Thời gian ở đây không trôi tuyến tính mà có thể nhảy cóc một cách hết sức ngẫu nhiên, rõ ràng là bản gốc từng nằm trong một khu vực nhiễu loạn thời không của vũ trụ.”
Thuốc Nổ nghe đến nhập thần, giọng Phạm Quang vẫn cứ đều đều:
“Bởi vậy nhiệm vụ của Thổ Giới gần như không ai có thể phá giải nổi. Thử tưởng tượng xem mới giây trước một người giao nhiệm vụ cho mày nhưng giây ngay kế sau đó họ lại nói là chưa từng gặp mặt mày bao giờ, vậy thì phán định hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì đây. Chưa kể bao rắc rối phức tạp liên quan tới kế hoạch thực hiện. Quy luật nhân quả được sử dụng trong các thế giới khác, rồi nào là kế chồng kế, kế hoạch A, B, C, D thì ở đây, càng đơn giản, càng đi trực diện vấn đề thì càng tốt. Chỉ hoàn thành sớm hơn một giây so với muộn một giây đã là khác biệt to lớn rồi.”
Thuốc Nổ thở dài đáp:
“Thật là một nơi đáng sợ.”
Phạm Quang nói:
“Ở đấy toàn những chủng tộc quái dị tao chưa từng thấy bao giờ. Bao nhiêu kiến thức vật lý, thực tiễn lúc ở Liên Bang thì mang tới đây còn không đáng bằng một bữa ăn no bụng. Tao phải sống lay lắt ở những nơi hoang dã không có bóng dáng những kẻ có trí khôn.”
“Tao xin lỗi, đáng lý ra buổi sáng định mệnh năm đó tao nên dặn dò tụi mày đừng bước chân vào phòng thí nghiệm của dự án TT. Chuyện này đã không xảy ra.”
Phạm Quang không để ý gì tới lời xin lỗi này, cậu ta chỉ vỗ vỗ vai Thuốc Nổ nói tiếp:
“Thế giới đó quái dị tới nỗi dù đã sống biết bao nhiêu năm tháng bên trong mà tao vẫn không hề già đi. Mày cũng biết đó, chỉ có những người được Tưởng Giới xem là từ bên ngoài tới thì mới có đặc quyền này thôi. Các học viên tiêu phí bao nhiêu thời gian trong Tưởng Giới đi nữa, hình dáng bên ngoài của họ cũng chẳng già đi chút nào.”
Điều này chính bản thân Thuốc Nổ cũng tới bây giờ mới biết. Nếu suy nghĩ lại, nó hoàn toàn hợp lý. Tưởng Giới chỉ là một thế giới tồn tại trên ranh giới của thực tế và tưởng tượng. Cơ thể của học viên ở đấy e cũng giống như một dạng hình chiếu tương đối mà thôi. Cái chân của Liễu Nhu chính là ví dụ cụ thể.
Cậu chợt nhớ tới cái buồng kim loại chứa đầy nước khi mới tới đây lần đầu tiên. Trong đó hẳn là chứa các loại chất dinh dưỡng và chất bảo quản để đảm bảo cơ thể học viên không bị hư hại hay thậm chí thối rữa trong thời gian tâm trí của họ rơi vào Tưởng Giới.
Nếu những điều này là thực, vậy thì trong số những người lặn vào Tưởng Giới có không ít người có độ tuổi tâm hồn và độ tuổi thể xác của họ chênh lệch nhau tương đối lớn. Phạm Quang làm như không để ý tới sự mất tập trung của Thuốc Nổ mà vẫn tiếp tục:
“Tao cứ sống cuộc sống vô định như vậy cho tới khi, bất ngờ một ngày, bị rơi vào hành trình của một nhóm học viên chính thức tại Học Viện, muốn phá giải nhiệm vụ thế giới của Thổ Giới. Họ đã lần mò tìm ra được những mảnh ghép quan trọng cuối cùng. Đó là những tháng ngày vui vẻ, quá lâu rồi tao mới tìm được hơi ấm của tình người.
“Tuy nhiên, tao nhanh chóng bị nỗi sợ hãi xâm chiếm. Nhiệm vụ đó không hề dễ dàng, lần lượt từng người từng người một ở trong đội ngã xuống. Có người có thể an lành mà nhắm mắt, có kẻ khác thì cái chết ám ảnh đến nỗi đôi khi họ vẫn còn hiện về trong những giấc mơ của tao. Lúc ấy, tao vẫn không hiểu động lực nào mà khiến cho những kẻ tưởng như hết sức tầm thường, thậm chí hơi ngu ngốc kia có thể kiên trì tới như vậy. Chỉ còn có mỗi tao và Yukie, hai người cùng nhau xây dựng được một cây Cầu Einstein-Rosen hoàn thiện ở vạch đích và kết thúc được cơn ác mộng tưởng như vô tận của tao ở Thổ Giới.”
Thuốc Nổ giờ mới để ý chiếc nhẫn đeo ở trên ngón áp út của tay trái Phạm Quang. Cậu nói khẽ:
“Lúc lên được đây tao đã nghe kể chuyện, Thổ Giới là thế giới duy nhất đã được hoàn thành trong xuyên suốt vài thiên niên kỷ qua. Không ngờ người hoàn thành nó lại là mày.”
“Tao có thể hỏi mày một câu không?”
Phạm Quang nói, rồi không đợi Thuốc Nổ trả lời, cậu ta tiếp tục luôn:
“Tại sao?”
Thuốc Nổ hơi bần thần, sắp xếp chút từ ngữ rồi mới đáp:
“Tao luôn muốn tìm kiếm tự do của riêng mình. Có điều, đó không phải là cái cớ để rũ bỏ mọi chuyện đã xảy ra. Đây là trách nhiệm của tao.”
Thuốc Nổ nhìn vào đôi mắt nấc nghẹn của cậu ta, cảm giác như cậu ta vẫn còn điều gì đó giấu mình. Tuy nhiên, Thuốc Nổ không phải là người có thể ở trong một tâm thế tra hỏi cậu ta lúc này. Cậu định nói thêm vài lời nữa thì ở trên đầu hiện lên ánh sáng của một ngọn lửa cháy rực, kế đó vang lên một tiếng kêu:
“Này hai cậu kia, hai cậu là ai, sao lại ngồi ở đây?”
Thuốc Nổ nhận ra tiếng nói của tên nào đó la hét trên mái nhà lúc ban nãy, cậu ngẩng đầu nhìn lên hắn ta. Chỉ thấy hắn ta đang kinh ngạc chỉ vào hai người bọn Thuốc Nổ:
“Cậu chính là tên truy đuổi đấy à? Tôi nhận ra cậu rồi, cậu không phải cái người đã tham gia trận Đạo Kỳ gần đây nhất của Hiến Quốc chứ?”
Đoạn hắn lia tay qua Phạm Quang, giọng nói còn to hơn vừa rồi:
“Còn cậu là Phạm Quang – Kẻ chinh phục Thổ Giới. Không ngờ lại gặp được cậu nơi đây.”
“Anh quá lời rồi học trưởng” – Phạm Quang đáp lại.
Thuốc Nổ hỏi thăm:
×— QUẢNG CÁO —
“Mày quen biết anh ta à?”
Phạm Quang nở một nụ cười nhạt hơi gượng gạo:
“Giới thiệu với mày đây là Chủ Tịch hội học viên của cấp lớp 3, chịu trách nhiệm tổ chức và quản lý tất cả Người Nhái, Robert Cleanse. Anh ấy là một Người Nhái cấp 29, đã quy đổi một phần năng lực ra ngoài thực tế.”
Sau câu nói này của Phạm Quang thì có một khoảng lặng kỳ quái. Thuốc Nổ nhíu mày cảm thấy giữa hai người này hẳn có điều gì đó không thích hợp. Robert Cleanse là người phá vỡ sự im lặng này:
“Yukie, cô ấy vẫn khỏe chứ? Tôi có nghe chuyện của gia đình cô ấy gần đây. Tôi…”
“Cô ấy vẫn khỏe, không cần anh quan tâm…”
Robert Cleanse đột nhiên đưa ánh mắt nhìn Thuốc Nổ. Thuốc Nổ nhận ra ngoài ý tứ đuổi khéo mình thì anh ta còn giữ trong đó một hàm nghĩa sâu xa hơn mà cậu không thể đọc ra được. Thuốc Nổ đành lên tiếng:
“Tôi có việc nên phải về ký túc xá trước, hai người trò chuyện đi. Nhớ cẩn thận tên điên ban nãy.”
Phạm Quang hơi gật đầu. Robert Cleanse đáp lại:
“Cậu mới là người cần phải cẩn thận. Tên nào đó dám chơi chất gây nổ trong phạm vi học viện mà bắt gặp phải tôi thì chỉ có nước mà nhừ đòn. Tôi sẽ báo cáo chuyện này lại với Chủ Nhiệm cấp lớp 3.”
Trên còn đường trở về không còn có sự việc nào ngoài ý muốn xảy ra nữa, Thuốc Nổ an toàn tới được ký túc xá. Cậu cũng chẳng mấy quan tâm bên Học Viện làm gì với cái xác kia hay đã bắt được tên bỏ trốn chưa. Trước giờ kẻ thù của Thuốc Nổ nhiều lắm, thay vì điều tra thì tìm cách nào đó phòng thân vẫn chu toàn hơn.
Cậu tin phu nhân Tereshkova sẽ cho cậu câu trả lời thích đáng, dù cho đó là Quân Đoàn hay Tưởng Viễn Hà gây ra. Nên nhớ cậu vẫn còn nắm giữ đầu mối nhiệm vụ thế giới của Thủy Giới, với quan hệ của bọn họ và tên Schwarznero mắt đen kia thì họ chẳng có cách nào khác là dựa vào cậu
Khi cậu kể lại cho bọn Thạch Hào, Andrey nghe điều này thì cả hai đều tương đối sốc. Thực tế mâu thuẫn xã hội ở Namuh nếu có chỉ xảy ra ngấm ngầm chứ chưa bao giờ lộ diện ra tới bề mặt. Nhìn từ ngoài vào, Namuh vẫn là một Hiến Quốc với tinh thần độc lập, tự cường, tương thân, tương ái, người dân biết giúp đỡ san sẻ cho nhau và sống có trách nhiệm xã hội. À, ít ra là đối với những người ở trong cùng tầng lớp xã hội với họ.
Bởi thế, những sự việc xảy ra như với Thuốc Nổ vậy là rất hiếm, đặc biệt là khi giới cao tầng của Học Viện cũng chẳng phải người hiền lành gì. Tới chu kỳ bốn của ngày hôm đó cậu đang định đi ngủ một chút thì tấm áo trùm đen mà phu nhân Tereshkova đã cho cậu đột nhiên rung lên. Cách gọi chu kỳ này thực ra rất đơn giản, vì mỗi vòng sáng tối ở tiểu thiên thạch này kéo dài gần sáu giờ nên người ta gọi đó là chu kỳ và ghép bốn chu kỳ lại tạo thành một ngày.
Thuốc Nổ không biết cách tính ngày này có phải do ảnh hưởng của người Liên Bang khi xưa hay không nữa. Chỉ biết nhiều đặc trưng trong hệ thống đo lường của Namuh có dấu vết khá rõ rệt của Liên Bang.
Thuốc Nổ trùm cái áo đen lên, phát hiện bên tai cậu vang lên tiếng nói của Phạm Quang:
“Ngày mai tiết học Võ Đối Kháng lớp cấp ba có thể học cùng với lớp cấp một. Tao đã đăng ký trùng lịch với mày rồi. Tụi mình đi học chung nhé.”
Thuốc Nổ xác nhận lại, tám chuyện với cậu ta mấy câu rồi mới ngừng. Cậu gỡ cái áo trùm ra, quan sát kỹ càng một lượt, không ngờ nó có cả tác dụng liên lạc nữa. Hèn gì đám người Học Viện lúc còn ở Thủy Giới suốt ngày đeo áo trùm, chẳng phải là vì phong cách hay thích như vậy cả mà là vì bản thân việc này rất quan trọng trong kết nối thông tin.
Hôm sau, đúng giờ Phạm Quang đã có mặt ở điểm hẹn trước. Thuốc Nổ vẫy tay chào cậu ta, lòng thầm cân nhắc xem nên đánh giá thái độ của mình đối với Phạm Quang sắp tới như thế nào. Giữa hai người chắc chắn không thể có tình bạn trong sáng như trước kia ở đại học Greater Oceania được nữa mà đã có rất nhiều khúc mắc xuất hiện.
Tiết học Võ Đối Kháng này không có giới hạn trình độ. Chỉ cần ai định hướng lặn vào Tưởng Giới thì đều có thể đăng ký tham gia. Tuy nó không phải là một môn bắt buộc nhưng lại cực kỳ hot, không ít sinh viên đi theo. Dù sao thì không ai có thể đảm bảo năng lực của mình lúc nào cũng linh nghiệm. Chưa kể ở Namuh không phải kẻ nào cũng sở hữu siêu năng lực như ở Tưởng Giới, số người bình thường chưa quy đổi năng lực, lại có nhu cầu tự vệ là không hề ít.
Sân học Võ Đối Kháng là một cái sảnh rất rộng nằm sát với phần đỉnh của lâu đài. Từ đây, gần như có thể quan sát được toàn bộ khuôn viên chính của Học Viện phía bên dưới. Đám sinh viên đã tụ tập đông đủ gần nửa tiếng đồng hồ rồi thì giáo sư mới thong thả đi tới. Đó là một người đàn ông trung niên kỳ quái đeo chiếc băng đen ngang trán, bên mắt trái buộc miếng bịt, tóc đằng sau cột ra theo kiểu đuôi ngưa, trông hết sức lập dị.
Ông ta có biểu cảm vô hồn, giọng điệu thì như thể hai hàm răng không thể mở ra khi phát âm vậy, cứ một lúc lại thở dốc:
“Tôi họ Hiểu, tên đơn danh chỉ có một chữ Không, chính là chữ Hiểu ở trong Hiểu gì không hả và chữ Không ở trong Không hiểu thì cút. Nhiều kẻ bảo tôi tại sao không phải là họ Huyền, nghe Huyền Không vừa thuận tai vừa có ý nghĩa hơn. Tôi xin thưa rằng tên đặt như