Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn ngắm nó nhưng Thuốc Nổ vẫn không khỏi sững sờ vì vẻ đẹp tinh tế của Học Viện. Nó là một kiến trúc lâu đài theo kiểu Âu Quận thời trung cổ mọc lên trên ngọn đồi cao nhất của tiểu hành tinh. Lớp màng nhân tạo, có tác dụng thay thế bầu khí quyển trên tiểu hành tinh này, chỉ có thể chạm được tới bờ thành đá dưới chân lâu đài, khiến cho toàn bộ phần còn lại từ đó trở lên trên nằm lọt thỏm ra bên ngoài vũ trụ.
Kết cấu lâu đài gồm có bốn lớp, bên ngoài cùng là một lớp băng đá vĩnh cửu tạo nên hình dáng lâu đài. Sự phản xạ ánh sáng Mặt Trời làm cho lớp vỏ bọc ngoài này vào buổi sáng cực kỳ lộng lẫy và huy hoàng. Lớp phía trong là một bờ tường định hình ban đầu được xây dựng để tạo dáng trước khi băng đá hình thành. Lớp này bây giờ cũng đã bị đông cứng lại hoàn toàn.
Lớp thứ ba là một lớp chân không để ngăn cản sự thất thoát nhiệt. Trong cùng mới là bờ tường mà học sinh, sinh viên của Học Viện quan sát được khi lên lớp. Bay lơ lửng xung quanh lâu đài thành một vành đai hình tròn là lớp bụi tinh vân mỏng nhưng cực kỳ sặc sỡ - điểm nhấn độc đáo cho nơi này.
Phòng bệnh của Liễu Nhu nằm khá gần khu ký túc xá, ở tầng trệt, hơi chếch về phía sau của Học Viện. Lúc ba người tới thì đã có một cô gái khác ở đây sẵn rồi. Cô gái có mái tóc dài ngang thắt lưng, để mái chéo phía trước, đang nở một nụ cười khúc khích khá dễ thương:
“Vậy tớ về trước đây, cậu cứ nghỉ ngơi đi nhé.”
Thuốc Nổ hơi có một ảo giác là cô gái kia cứ liếc mắt nhìn mình. Cậu cũng không để tâm lắm mà theo bọn Thạch Hào, Andrey tới ngồi bên cạnh giường Liễu Nhu. Cô nghiêng đầu nhìn Thạch Hào hỏi:
“Thạch công tử này, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau cùng làm chung một lần nhiệm vụ thôi. Tôi bị thương cũng không phải do lỗi của cậu em, cậu cũng không cần nhiệt tình như vậy lâu lâu lại ghé qua thăm tôi đâu. Thực sự tôi cũng cảm thấy hơi hơi ngại đấy. À tôi không có ý gì đâu, với Andrey và tên nào đó ở đằng kia thì tôi hoan nghênh tới đây nhé.”
Thạch Hào hơi gãi đầu, dáng vẻ tinh ranh trước mặt bọn Thuốc Nổ đã bay biến đâu mất:
“Liễu tiểu thư à, cái này thực ra là…”
“Liễu tỷ tỷ!”
Thạch Hào ngẩng đầu lên, bộ dạng ngạc nhiên. Liễu Nhu liền nói tiếp:
“Gọi Liễu tỷ tỷ một tiếng nghe chơi, nếu mà tôi có em trai thì tuổi của nó chắc cũng xấp xỉ cậu, gọi vậy không có vấn đề chứ hả?”
Thạch Hào chưng ra biểu tình phản đối:
“Xét về độ tuổi thật sự thì tôi cũng hơn Liễu… cô không biết bao nhiêu đấy, sao có thể so sánh bề ngoài như vậy được.”
Liễu Nhu đột nhiên hỏi một câu:
“Này không phải là cậu em thích tôi đấy chứ.”
Thạch Hào chợt cúi đầu không nói gì, khuôn mặt đỏ bừng, rõ là có bao nhiêu tâm tư đã viết ra hết. Liễu Nhu vỗ vỗ trán:
“Cậu em à, nãy cậu cũng đã nói cậu hơn tôi không biết bao nhiêu tuổi mà. Cái này nếu tôi đây không nhầm thì chính là trâu già gặm cỏ non trong truyền thuyết đấy. Tất nhiên tôi là cỏ non không sao rồi nhưng tôi cũng không muốn cậu em đây mang tiếng trâu già đâu nhé.”
Thạch Hào lúng túng như gà mắc tóc, một câu chẳng nói ra lời, chỉ ấp a ấp úng. Thuốc Nổ đành đá câu chuyện sang hướng khác để mọi người khỏi phải khó xử:
“Tôi là Trần Ngọc, hân hạnh được làm quen.”
Liễu Nhu nhìn bàn tay cậu chìa ra, khẽ đánh giá một chút, đột nhiên ôm mặt lại, giọng tủi thân:
“Cậu xem, cậu làm người ta ra như vậy rồi, còn giả vờ làm quen cái gì nữa. Mau chịu trách nhiệm đi!”
Đoạn cô lật cái mền đang đắp trên người ra. Cả hai chân đều băng bó kín hết, vừa nhìn cũng biết tình trạng vết thương hết sức nghiêm trọng. Thuốc Nổ cũng bó tay hết cách trước cách nói năng hết sức mập mờ của cô. Có điều cậu cũng biết đây là do bản thân làm sai trước nên đành hạ mình vậy. Đó cũng là cái khó khi kẻ thù tự nhiên thành đồng minh.
Tuy cô trúng phải chiêu thức thần giao cách cảm của Quỷ Nhỏ mà ngã xuống vực, song nếu nói cậu vô can hoàn toàn thì chắc chắn là không thể. Giờ Thuốc Nổ hơi ngẫm lại, không biết năng lực kia của Quỷ Nhỏ có phải là do di truyền từ mẹ hay không. Tưởng Giới còn quá bí ẩn đối với cậu.
Thấy Thuốc Nổ tự nhiên có vẻ lơ đãng, Liễu Nhu phồng má giận dỗi, hoàn toàn mất đi dáng vẻ của cô nàng xinh đẹp lạnh lùng và bạo lực, Thuốc Nổ chứng kiến được ở Luang Prabang năm nào. Cậu đành đứng lên, làm động tác gập người 90 độ, miệng dõng dạc:
“Về chấn thương của Liễu tiểu thư, tôi xin hoàn toàn nhận trách nhiệm. Tôi sẽ cố gắng tìm biện pháp tốt nhất để chữa lành được chân cho cô.”
Chợt cậu nghe vang lên một bên tai tiếng cười khúc khích của Liễu Nhu. Lúc đầu vẫn còn nhỏ như muỗi vo ve, sau dần thì lớn tới mức cô phá ra cười, hai kẻ còn lại cũng không ngần ngại bán đứng cậu mà cười theo. Thuốc Nổ thấy Liễu Nhu ngay cả nước mắt cũng chảy cả ra thì chẳng hiểu chuyện này có gì buồn cười tới nỗi như vậy. Andrey lắc lắc đầu lên tiếng:
“Cậu bị Liễu tiểu thư lừa rồi. Chấn thương của cô ấy chẳng liên quan gì tới cậu cả. Chỉ có người bị chết ở trong Tưởng Giới thì não bộ bên ngoài của họ mới ngừng hoạt động mà chết theo thôi. Còn những chấn thương ở trong Tưởng Giới thì không ảnh hưởng tới cơ thể bên ngoài.”
Thuốc Nổ đưa ánh mắt dò hỏi qua Liễu Nhu. Cô thấy ánh mắt nghiêm túc kia thì hơi có vẻ chột dạ, không biết có phải mình đã đùa quá đáng, dù sao thì hai người chỉ mới chính thức quen biết ngày hôm nay, đâu rõ tính cách đối phương như thế nào. Cô ngồi nhổm dậy lên thành giường, với tay lấy một cái cột trụ tròn lớn được gác bên hông. Thạch Hào nhanh tay với lấy thay cho cô rồi mở nó ra.
Thuốc Nổ giờ mới nhận biết đó là một cái xe lăn được thiết kế cực kỳ khéo léo có thể gấp lại tới mức nhỏ gọn như vậy. Thạch Hào đỡ Liễu Nhu ngồi lên xe. Cô cũng không từ chối mà nói với cả ba người:
“Tôi muốn đi dạo một lúc.”
Cả bốn rời khỏi bệnh thất mà đi dọc xuống một dãy hành lang. Từ đây có thể thấy được ánh sáng leo lắt của Mặt Trời đang sắp khuất ra sau lưng hành tinh nhỏ. Cảnh tượng hoàng hôn này có gì đó cực kỳ đặc biệt so với hoàng hôn mà Thuốc Nổ quen thuộc của Liên Bang. Có lẽ là do ở đây không có bầu khí quyển nên hiệu ứng tán xạ ánh sáng không thể bằng, nhưng độ chân thực thì vượt trội hẳn.
Chợt một tiếng bùm lớn vang lên, cả đám quay đầu nhìn lại phía sau. Thạch Hào cất giọng:
×— QUẢNG CÁO —
“A, pháo hoa! Đẹp quá.”
Liễu Nhu bĩu môi một tiếng:
“Lần nào Quân Đoàn tổng động viên đi đánh Quái Vật Vũ Trụ trở về mà chẳng bắn pháo hoa. Cũng không biết thắng thua tổn thất thế nào mà ăn mừng như vậy. Tóm lại, có gì kỳ lạ đâu chớ, đúng là tên mới thức tỉnh. Khi nào cậu tiến vào Tưởng Giới gặp được mưa sao băng thì mới đúng thật là đẹp.”
Andrey tặc lưỡi một cái:
“Năng lượng để tổng hợp cho mọi người của Hiến Quốc ăn uống còn không có đủ, lãng phí vào mấy trò chơi giải trí này để làm cái gì cơ chứ?”
Thạch Hào cười xòa:
“Thôi mà ông chú, vui ngày hôm nay được thì cứ vui, cứ nghĩ tới ngày mai làm gì cho nó mệt.”
“Chính vì những người như cậu nên Peaky mới đồng ý cho mấy trò vô bổ này diễn ra đấy. Hiến Quốc ngày nay kẻ đầu óc mơ màng trên mây càng ngày càng nhiều mà kẻ thực sự quan tâm tới vận mệnh quốc gia thì chẳng có được bao nhiêu.”
Thuốc Nổ quay sang nhìn Liễu Nhu, người đang chăm chú xem pháo hoa trên trời. Cũng không biết là ai vừa mới nói pháo hoa này không có gì đẹp nữa. Thuốc Nổ chợt ngẩn người ba giây. Nhìn từ góc nghiêng này Liễu Nhu có một nét gì đó cực kỳ giống với Pearl Min Lee trong ký ức của cậu. Chỉ nghe cô thở dài ra một hơi lẩm bẩm:
“Xin lỗi cậu, Trần Ngọc. Lúc nãy tôi không cố ý đùa cợt cậu như vậy.”
“Vậy chân của cô?” – Thuốc Nổ nhíu mày.
“Từ nhỏ tôi đã bị liệt chân như thế này rồi. Cậu cũng thấy đó, Namuh là một thế giới cạnh tranh cực kỳ tàn khốc, không có chỗ cho những người tàn phế như tôi. May mắn là ba mẹ đều rất thương yêu tôi, khác hẳn với những gia đình bình thường ở nơi này. Họ đã cho tôi vào Học Viện và tôi luôn rất biến ơn họ vì điều đó. Thế giới thực không có chỗ cho tôi nhưng tôi có thể tìm kiếm được giá trị của mình ở trong Tưởng Giới. Tại đó, tôi vẫn là một người mạnh mẽ lành lặn, vẫn có thể có ước mơ, vẫn có thể cống hiến.”
Thuốc Nổ nhìn thẳng vào mắt cô, đáp lại:
“Cô đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ không sao mà. Tôi hứa đấy. Trong biết bao nhiêu năm cuộc đời của mình, tôi đã thấy kẻ xấu, người tốt, kẻ thắng lợi, người thua cuộc, kẻ mạnh mẽ người yếu đuối. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một ai cố gắng hết mình mà lại vô dụng cả đâu.”
Liễu Nhu phá cười gạt đi:
“Cậu thì sống được bao nhiêu năm cuộc đời chứ.”
Đoạn cô ngừng lại, khuôn mặt lại trở nên nghiêm túc:
“Có điều, tôi tin vào cậu đấy. Cảm ơn cậu.”
Cô hơi hơi nghĩ ngợi một chút rồi móc từ trong túi áo ra một cái gói nhỏ đưa Thuốc Nổ lên tiếng:
“Đây là kẹo may mắn của tôi, ăn vào rất ngon. Bình thường tôi không cho ai đâu nhưng hôm nay đặc biệt tặng cho cậu một phần đấy.”
Thuốc Nổ ngó lên cái bao bì bên ngoài thấy chẳng có nhãn dán nào cả, cũng không biết là kẹo gì. Cậu lấy một viên lên nhai thử thì thấy ngọt kinh khủng, không khỏi cười trừ với Liễu Nhu một tiếng rồi ném cả phần còn lại vào túi áo. Lòng cậu tự nhủ cô nàng này không phải là bị thiếu hụt nội tiết tố nên thèm ngọt đấy chứ. Cô thấy vậy thì le lưỡi ra với cậu, sau đó chẳng biết là đang lẩm bẩm cái gì.
Lúc Thuốc Nổ đi bộ một mình về ký túc xá thì trong đầu cậu vẫn còn âm vang những lời của giáo sư Mari đã nói. Thuốc Nổ chỉ mới vừa đăng ký xếp lớp, chưa có tiết học ngay nên cậu trở về trước là vậy. Cả hai người Thạch Hào và Andrey hôm nay có tiết học “Thức tỉnh Sơ Cấp Ma Pháp” nên đều không thể về cùng cậu. Thuốc Nổ chỉ biết những người chưa tới được cấp 10 thì đều phải học môn bắt buộc này.
Còn phân chia cấp này dựa vào cái gì thì cậu cũng không rõ ràng. Cậu chỉ biết là ở Học Viện có bốn cấp lớp. Từ cấp 1 tới 9 là học viên tập sự, 10 tới 19 là học viên chính thức, 20 tới 29 là người nhái và 30 tới 39 là người nhái chuyên nghiệp. Cậu không rõ có học viên nào ở trình độ cao hơn không nhưng phần lớn người ở cấp bốn đều sẽ đánh đổi tuổi thọ lấy sức mạnh sau đó gia nhập Quân Đoàn, đối đầu với Quái Thú Vũ Trụ hết cả.
Cậu cũng được thông báo khi nào thức tỉnh sức mạnh ở trong Tưởng Giới thì cậu sẽ chính thức nhận đánh giá cấp độ. Cấp độ của cậu sẽ được hiển thị ở trên một cái miếng kim loại, đánh dấu bằng những ngôi sao. Thuốc Nổ nghe điều này không khỏi liên tưởng tới thứ cậu cướp đoạt từ tên Tưởng Phí ở trong Thủy Giới. Nói vậy thì tên đó hẳn là cấp độ mười đi.
Cõ lẽ là bị cưỡng ép dùng trang bị nâng lên, bởi đối phó với hắn còn không khó bằng đối phó với bọn Thạch Hào lúc trước. Thuốc Nổ nhờ vào lời nói của Tưởng Viễn Hà cũng suy ra được, Vương Mẫn mà cậu gặp ở doanh trại Đại Việt hẳn cũng nằm trong dạng có máu mặt ở Học Viện chứ không phải tầng lớp áp chót như bọn Thạch Hào.
Cái tiểu thiên thạch này không chỉ có mỗi Học Viện mà còn có cả sân bãi tập, trạm đáp tàu vũ trụ, các khu vực buôn bán và cung cấp thực phẩm, nhà ở cho gia đình học sinh nhỏ tuổi cùng hằng hà sa số cơ sở vật chất phụ trợ khác. Thuốc Nổ đi dạo quanh một vòng chợ thấy vô số các hàng hóa kỳ lạ mà cậu chưa được thấy