Sushan nhìn vào hai người Thuốc Nổ, tay vẫn chỉ những dấu vết nằm khuất ở phía sau mạn sườn bên phải của con tàu. Đó là vô số đường cào sắc nhọn, sắp xếp không theo bất kỳ một trật tự nào cả. Thứ gây ra chúng chắc chắn phải cực kỳ nóng bởi vỏ tàu ở những khu vực đó vẫn còn tạo thành từng dải rất mỏng, thẳng đứng, chốc xuống dưới, kết quả của việc bị nóng chảy thành giọt nhỏ xuống trong quá khứ.
Thuốc Nổ sờ soạng một hồi, đối chiếu với quyển sổ tay các loại thú Hỏa Giới nhưng chẳng có con nào phù hợp với miêu tả. Lần này vào Hỏa Giới nếu đã gặp một con đại hình Hỏa Thú mới lạ như thế thì cũng không ngạc nhiên khi họ gặp phải vài loại Hỏa Thú khác không có trong quyển sổ. Thuốc Nổ dặn dò Sushan làm nhiệm vụ cảnh giới xung quanh, chỉ để Margarida tiếp tục kiểm tra vỏ tàu.
Cậu cần mẫn xem xét trong phòng điều khiển nửa ngày trời, cuối cùng nhận ra mình đã đánh giá quá thấp công nghệ của một nền văn minh cấp 7 như Lausiv. Cậu chỉ có thể hiểu được cách sử dụng của tầm 40% hệ thống máy móc trên tàu. Chừng đó còn chưa đủ để đưa con tàu này cất cánh ra vũ trụ chứ đừng nói gì tới đối phó với các tình huống khẩn cấp có thể xảy ra.
Chẳng lẽ cậu phải dừng nhiệm vụ này lại ở đây.
Thuốc Nổ đành chuyển qua phương án hai đó là tìm kiếm xác chết của người Lausiv để xem có manh mối thêm gì không. Hoặc nếu thông tin tình báo của tên sĩ quan Zleck Vira kia là sai thì cậu tốt nhất có thể tìm được một người Lausiv còn sống. Dù sao hai bên có thể giao tiếp được qua máy dịch thuật, chỉ cần sinh vật có trí khôn thì có thể đàm phán được, vẫn đỡ hơn thế bí bây giờ.
Thuốc Nổ dặn dò hai người đồng hành một hồi rồi vác vũ khí đi trinh sát xung quanh. Cậu không có áo trùm nên chỉ đành liên lạc với Sushan bằng chiếc bộ đàm cực kỳ lỗi thời được phân phát như một trang bị cơ bản lúc vào Hỏa Giới.
Trước tiên, cậu bắt đầu leo xuống bên dưới của Hốc Trời. Từ trên đây nhìn xuống, phía dưới giống như một địa ngục dung nham sôi sùng sục. Từng mảng bọt khí nổi lên rồi nổ bôm bốp, từng mảng đất lửa bỏng cháy bị bắn cao lên rồi va chạm với vách đá xung quanh. Không gian nơi đây có một cảm giác im lìm chết chóc.
Thuốc Nổ càng đi xuống dưới càng thấy nóng nực không chịu nổi, vậy mà một cái bóng Hỏa Thú cũng không tìm được. Da cậu ánh lên một màu đỏ rực do protein bắt đầu biến tính ở nhiệt độ quá cao. Thuốc Nổ đi chừng hai mươi phút thì quyết định dừng lại, không đi xuống nữa, định bụng quay đầu trở ngược lên phía vách cao của Hốc Trời xem có manh mối nào mới.
Đúng lúc này, cậu quan sát được một khu vực bè ra theo chiều ngang chỉ cách cậu chưa đầy mười mét. Cậu lọ mọ leo xuống, chui vào bên trong thấy ở đây là một cái động đá rất lớn, bị thứ gì ăn mòn tới mức lởm chởm. Ở đầu cuối sâu tận cùng là một dãy cột chằng chịt đang khẽ rung động. Thuốc Nổ đề cao cảnh giác, tiến sát tới gần.
Cậu rút hợp kim kiếm ra, gõ mạnh vào một trong những cây cột. Cây cột vẫn cứ tiếp tục dao động với biên độ như cũ, hầu như không cho thấy bất cứ ảnh hưởng nào hay đáp lễ lại hành động khiêu khích này. Thuốc Nổ gia tăng lực lên một chút, vẫn không có dấu hiệu phản ứng gì. Tới lần thứ ba thì nó mới vang lên những tiếng lạo xạo, lạo xạo.
Phần đá bên ngoài rơi xuống để lộ ra bên trong một thứ đỏ hỏn đang phập phồng. Đường kính của nó cũng đạt tới gần hai mét. Thuốc Nổ đẩy thanh hợp kim kiếm vào thì cảm giác đàn hồi hết sức rõ rệt, cứ như mô thịt của một sinh vật sống vậy. Cậu thử đâm sâu thanh kiếm vào trong thì những dao động của cây cột thịt dừng hẳn lại. Thuốc Nổ đang định thí nghiệm tiếp, từ bên ngoài vang lên những tiếng sủi sùng sục.
Thuốc Nổ chạy ra vách động, nhìn xuống dưới thấy lớp magma trào sôi mãnh liệt như một ngọn núi lửa sắp phun trào, mực dung nham thì đang dâng dần dần lên. Cậu tràn đầy bất đắc dĩ vội vàng bỏ mặc mấy cây cột kia mà trèo ngược lại lên phía con tàu của người Lausiv. Chỉ là cậu chưa kịp tới nơi, trong bộ đàm đã vang lên tiếng gọi của Sushan:
“Anh Trần, tụi em bị tấn công, yêu cầu chi viện, khẩn cấp, khẩn cấp.”
Trong đó còn vang lên tiếng nổ súng liên tục của Sushan. Thuốc Nổ vội vàng tăng tốc chạy trở lại. Từ phía đằng xa đã trông thấy ánh lửa nóng súng sáng ngời trong bóng tối.
Thuốc Nổ hơi nheo mắt lại. Vây quanh bọn họ chính là lũ quái thú kỳ lạ nửa giống vi trùng, nửa giống rễ cây mà Thuốc Nổ từng thấy đứng trên vai của con đại hình Hỏa Thú kia, trước khi nó dùng tay phải bắn rớt Không Hạm. Sushan lúc này hiên ngang trên đỉnh nóc của phi thuyền, liên tục xả từng hàng băng đạn xuống bên dưới.
Với tốc độ bắn như vậy của cậu ta thì đừng nói là chỉ cấp lớp 1, ngay cả giàu như cấp lớp 2, 3 cũng sẽ bị bắn cho sạt nghiệp. Margarida đang hỗ trợ đằng sau, giảm áp lực bằng cách tự nhân bản tế bào gốc của mình sau đó ném từng miếng da thịt này cho bọn quái thú bên dưới. Cô ném tới đâu thì bọn kia bu lại từng mảng lớn như ruồi bâu tới đấy.
Nói thật là Thuốc Nổ còn chưa từng thấy kiểu cho ăn nào vừa nhiệt tình vừa kỳ cục tới như vậy. Cậu rút súng laser ra, từ đằng xa bắn điểm xạ một vòng. Bọn này cứng cáp hơn Hỏa Thú bình thường rất nhiều, bị quét qua thì chỉ có tầm một phần ba là ngã gục xuống, vẫn còn giãy giụa ghê lắm. Hai phần ba còn lại không chỉ còn sống nhăn mà quay qua tấn công Thuốc Nổ.
Thuốc Nổ không ngại ngùng dùng kiếm lao vào cận chiến. Ở tầm quan sát gần thì cậu đã lờ mờ nhận ra mình từng thấy bọn quái thú này ở một nơi nào đó trước kia nhưng không thể nhớ chính xác là thấy ở nơi nào. Kiếm của cậu chém vào chúng như kiếm thường chém vào đá, chỉ chớp ra lửa chứ không cắt xuyên qua được.
Thuốc Nổ phải rất vất vả dùng tối đa lực tay cộng thêm có đà vung kiếm thì mới chém đứt từng con một. Cậu tới làm cho áp lực của Sushan và Margarida giảm đi rất nhiều. Sushan không đợi cậu hỏi mà đã lên tiếng giải thích:
“Khoảng hơn mười lăm phút trước không biết xảy ra chuyện gì mà các vách tường của Hốc Trời chợt nứt ra. Từ đó chui ra bọn quái thú này. Lúc đầu chỉ có một hai con đi đơn lẻ thôi nên em và Margarida vẫn tạm thời có thể đối phó được. Tuy nhiên sau đó bọn này càng lúc càng đông, những con ra sau cũng to và khỏe hơn rất nhiều.”
Thuốc Nổ nhớ tới những gì chúng làm với con đại hình Hỏa Thú, chợt nảy ra một ý tưởng. Cậu cắn chốt một quả lựu đạn, quăng thẳng ra phía đầu xa. Quả nhiên bọn thú bí ẩn này bỏ mặc ba người Thuốc Nổ mà chạy theo quả lựu đạn. Thuốc Nổ từ từ nâng FLSR-24 lên, lại lắp vào đó một viên đạn khác, lần này là màu xanh lá cây.
Không hề có tiếng nổ nào như trong tưởng tượng, chỉ có vài tiếng xịt xịt của hơi bị xì ra. Thuốc Nổ cũng chẳng sở hữu ý định nổ chết bọn quái bằng lựu đạn. Cậu đã đạt được mục đích dồn chúng về một chỗ.
Đoàng một tiếng.
Viên đạn FLSR-24 lao ra khỏi nòng, cắm thẳng vào vị trí chính giữa đống quái thú bùi nhùi kinh tởm kia. Từ trong vị trí va chạm văng ra một thứ dung dịch không có màu rồi nhanh chóng chuyển sang màu vàng nhạt bắn lan xung quanh. Thứ dung dịch này xuất hiện tới đâu thì những con quái thú bị ăn mòn tới đấy, cứng mấy cũng không hề có ngoại lệ. Trong phạm vi hai mươi mét quái thú nằm chết la liệt.
Sushan vỗ tay một cái la lớn:
“Tuyệt vời, anh sử dụng thứ gì đấy?’
“Nước cường toan, viên đạn đấy không hề rẻ đâu.” – Thuốc Nổ bấm khớp ba ngón.
Bỗng nhiên cả Hốc Trời rung lên một cái giống như có động đất. Sushan và Margarida không đứng vững đều ngã chúi người ra khỏi nóc phi thuyền. Chấn động lớn này kéo dài hơn mười giây đồng hồ mới dừng lại hẳn. Cứ cách sau đó một lúc thì lại hơi hơi có dư chấn.
×— QUẢNG CÁO —
Tiếng ầm ào phía bên dưới ngày càng mạnh mẽ. Thuốc Nổ và hai người kia chiến đấu thêm gần nửa tiếng nữa mới diệt được hết bọn còn sót lại. Cậu tới kiểm tra thì mực dung nham đã lan tới ngang vị trí cái động mà cậu tiến xuống ban nãy, nhấn chìm hết một nửa. Thuốc Nổ quay sang Sushan và Margarida nói:
“Chuẩn bị đồ đạc đi, lúc nào cũng phải sẵn sàng di chuyển. Nếu không khởi động được con tàu vũ trụ này thì chúng ta sẽ quay ngược lại hang lúc ban đầu, tìm cách thoát ra ngoài thông qua đó. Bất cứ lúc nào cũng giữ liên lạc với Peaky để dự phòng tình huống xấu nhất, phải đăng xuất.”
“Anh thì sao?”
“Nếu bất lợi, tôi sẽ đăng xuất chung một chỗ với các cậu. Nếu không các cậu cứ đăng xuất trước, không cần quan tâm tới tôi.”
Đoạn cậu cũng không đợi hai người kia trả lời mà lần theo con đường bọn quái thú kia đã tràn tới đây. Chúng để lại từng hàng dấu vết lê lết trên mặt đất nên việc ngược dòng lên tìm kiếm chẳng hề khó khăn gì. Tầm năm phút thì cậu đã tới được nơi khởi nguồn của chúng ở trong một cái hốc đá lớn.
Khi trước bọn ba người ngang qua đây thì rõ ràng cái hốc này chưa hề tồn tại, hiển nhiên là mới được khơi thông sau khi bị cái gì kích thích. Cậu đi vào trong hốc, cẩn thận, chậm rãi soi đèn pin mà tiến lên. Ở đây chẳng có cái gì ngoài vài lớp vỏ da của bọn quái thú bị lột ra nằm bừa bãi suốt dọc lối đi.
Cuối con hốc, Thuốc Nổ đã tìm thấy thứ cậu cần, đó là mấy bộ xương của người Lausiv bị cắn dang dở, nằm ngổn ngang thành một đống. Thuốc Nổ soi rọi ánh sáng đèn pin từ từ tiến dần lên trên đỉnh hốc. Ngay bên trên đống xương là hằng hà sa số những cột đá ngang dọc chéo chằng chịt không hề khác với cái mà cậu đã kích thích ở bên dưới kia.
Lần này, cậu cũng không rỗi hơi mà đi chọc mấy cây cột thịt ẩn trong đá. Thuốc Nổ lục lọi số xương còn lại, nhận ra những phần xương cứng nhất nằm ở trung tâm khung xương hình nón đều còn lành lặn. Có điều không phải người Lausiv nào cũng sở hữu thứ này. Cậu chỉ tìm được đúng hai cái, hít sâu một hơi, rồi lần lượt mở chúng ra.
Một hộp trong đó chính là chứa cái máy định vị giống y với cái mà Thuốc Nổ đã tìm thấy ở con tàu vũ trụ số một. Cái còn lại là một tấm bảng kim loại được kẻ ngang vạch dọc từng đường cứ như ai đó đếm số ngày bị nhốt tại một nơi vậy. Thuốc Nổ không mất hi vọng, đưa nó ra sau vành tai, ngay vị trí máy dịch thuật.
Bỗng máy dịch thuật của cậu phản ứng lại:
[Phát hiện ngôn ngữ lạ]
[Đang đối chiếu với cơ sở dữ liệu]
[Xác định ngôn ngữ: Lausiv – Nền văn minh cấp 7]
[Đang tiến hành dịch sang Thủy Ngữ]
Cậu mừng như bắt được vàng, quả nhiên đây không phải là mấy đường vạch ngẫu nhiên mà đích thị chữ viết sử dụng của người Lausiv. Trước mắt Thuốc Nổ hiện ra một hình chiếu lập thể