Bạn nhỏ Jeon bị tiếng loạt xoạt của giấy bút va chạm làm thức giấc, ngơ ngác ngồi dậy nhìn lên đã thấy Taehyung đang thu dọn sách vở vào trong balo, số sách của thư viện xếp gọn thành một chồng bốn, năm quyển chuẩn bị đem đặt lại lên giá.
"Taehyung..tiền bối.."
Jungkook lơ mơ gọi nhỏ, hai bàn tay nắm tròn đưa lên dụi dụi hai mí mắt còn lim dim.
"Dậy rồi thì về nhà đi, tối rồi bố mẹ cậu lại lo."
Jungkook thấy anh khoác balo lên một bên vai, tay ôm chồng sách đem đi xếp lại lên kệ tủ bên kia liền vội vã đứng dậy, ôm lấy balo màu be sữa của mình chạy theo.
"Bố mẹ em lo cho em lắm, vậy anh Taehyung có lo cho em không?"
Kim Taehyung không nhìn cậu, chỉ chậm rãi đáp lại.
"Tôi không lo."
Jungkook phồng má bĩu môi, bước chân cũng nhanh nhẹn để bắt kịp tốc độ của anh. Kim Taehyung lạnh lùng luôn là hình ảnh từ trước đến giờ của anh đối với mọi người trong trường, nhưng Jeon Jungkook luôn cảm thấy bản thân anh có nhiều khúc mắc không thể giải toả trong lòng.
Bên ngoài trời đã sẩm tối, hôm nay Kim Taehyung rời thư viện trễ hơn mọi lần. Anh đi đến khu đỗ xe lấy chiếc xe đạp còn trơ trọi một mình ở đấy, còn Jungkook đứng ngay cổng trường chờ đợi. Không khí Seoul về đêm lộng gió, mang theo chút hơi lạnh của sương khiến mái tóc bồng bềnh của cậu trở nên rối tung, cả người còn rùng mình một cái.
Quay người nhìn Taehyung đang dắt xe ra, Jungkook chẳng để ý chuyến xe buýt đi tới bến ở trước chung cư gia đình cậu ở vừa rời bánh khỏi bến ngay trước cổng trường.
"Tiền bối về cẩn thận nhé, ngày mai gặp lại!"
Kim Taehyung kéo khoá áo khoác lên đến tận cổ, gật nhẹ đầu xem như một lời tạm biệt rồi lên xe chạy về hướng ngược lại với cậu.
Jungkook vừa đi bộ ra bến xe vừa nhìn giờ trong điện thoại, sáu giờ bốn phút, lúc này cậu mới nhận ra bản thân đã lỡ chuyến xe buýt lúc sáu giờ tối mới đây để về nhà.
"A..tại sao mình lại không để ý chứ!"
Jeon Jungkook khổ nỗi muốn giãy đành đạch ở trạm xe bus. Một mình cậu nên không muốn đi taxi vì tốn kém chi phí nhiều hơn đi xe buýt, Jungkook lại cực kỳ dè dặt trong chuyện chi tiêu phải có mục đích. Thế là thay vì bắt taxi, cậu quyết định ngồi đợi ba mươi phút cho đến chuyến tiếp theo.
Ngồi đợi chưa đầy năm phút bụng nhỏ liền kêu rột rột, Jungkook vừa xem điện thoại vừa chu môi phàn nàn trách móc bạn bụng mềm trắng trẻo đang ồn ào liền nhận được một cái ấn nhẹ trên đỉnh đầu tròn vo.
"Tiền bối?"
"Sao còn ngồi đây?"
Kim Taehyung vừa đạp xe ngược hướng đường về nhà để mua chút đồ, quay lại vẫn thấy cậu hậu bối này còn thơ thẩn ở bến xe chưa về.
"Em lỡ xe buýt lúc 6 giờ rồi.."
Jungkook vừa ngước mặt vừa làm bộ mếu máo, ở đây vừa lạnh vừa đói, chẳng nhẽ cậu lại đi bộ về nhà bây giờ. Chung cư nơi cậu ở cách trường tận hai mươi phút đi bộ, Jungkook rất lười đi.
"Nhà cậu ở đâu?"
"Chung cư Kangnam ạ."
Kim Taehyung nhìn cậu, lại nhìn ra phía sau chiếc xe thể thao màu đen không có chỗ ngồi chở người của mình. Bất đắc dĩ vòng chân đứng xuống khỏi xe, vuốt lấy mái tóc lộn xộn vì gió của bản thân nói.
"Đứng lên về thôi."
"Em đã bảo là em lỡ xe mà.."
"Tôi cùng cậu về."
"Em đã nói..à hả.."
Đến lúc Jungkook tiêu hoá rõ mồn một lời anh vừa nói thì cậu đã thấy Taehyung đeo balo bằng một bên vai, tay dắt xe đi trên vỉa hè về phía trước được một đoạn. Cậu hớt hải bỏ điện thoại vào balo sau lưng rồi chạy theo, cậu lười đi bộ về nhà một mình, nhưng đi cùng với Taehyung lại là một chuyện khác.
Hiện tại cậu còn muốn đường về nhà mình xa thêm gấp mấy lần nữa luôn.
Jungkook vui vẻ sóng bước bên cạnh Taehyung trên vỉa hè, niềm đơn phương yêu mến đối với anh càng lớn thêm một chút.
"Sao anh lại cùng em đi về?" Jungkook ngoảnh sang, từ dưới nhìn lên sườn mặt sắc sảo góc cạnh của Taehyung mà xao xuyến.
"Tôi không vô tâm đến mức để cậu ở lại một mình đợi xe." Kim Taehyung bình thản trả lời.
"Anh lo cho em ạ?"
"Không lo."
Còn bảo không lo?
Jungkook không nói nữa, cậu rùng mình vì luồng gió lạnh vừa thổi qua, cộng thêm bụng nhỏ trắng mềm trong lớp áo lại nhiệt tình biểu tình kêu rột rột. Jungkook cười hì hì ôm bụng thất lễ nhìn anh, nhưng chỉ thấy Taehyung hất mặt về phía trước bọn họ một khoảng, cậu còn ngửi thấy mùi ngô nướng thơm phức xông vào khoang mũi nhạy bén.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã có mặt trước một xe bán ngô nướng của một bà chủ tuổi trung niên. Jungkook đang đói nhìn thấy những bắp ngô mập mạp, vàng ươm được phết bơ cùng mật ong nướng trên đống than hoa nóng rực, mùi thơm nức của các nguyên liệu hoà quyện vào nhau trong thời tiết se lạnh quả là mỹ vị nhân gian.
Cậu quay sang hỏi Taehyung có ăn không, anh chỉ lắc đầu. Jungkook gọi hai cái, hai que bắp ngô vừa thơm vừa nóng hổi đặt vừa vặn trong miếng giấy bạc, cậu vui vẻ nhận lấy. Đang loay hoay lấy tiền trong balo phía sau, Jungkook nhìn thấy Taehyung rút trong túi quần anh một chiếc ví, rồi tự mình trả tiền cho cậu.
Bà chủ chúc cậu ngon miệng, nếu hài lòng lần sau hãy ghé lại, Jungkook hồn nhiên cười tươi cúi đầu cảm ơn bà rối rít rồi lon ton bước lại gần anh, chầm chậm về nhà.
Bắp ngô mập mạp ngập trong khoang miệng nhỏ nhắn của cậu, Jungkook trợn mắt nhăn mày nhồm nhoàm nhai, cơn đói cồn cào ban nãy như biến đi đâu mất. Thơm ngon đã cái bụng cậu rồi, lần sau sẽ đến ủng hộ bà chủ dài dài.
Kim Taehyung khẽ liếc nhìn vẻ mặt thoả mãn đến hạnh phúc của Jungkook, thầm nói cậu trẻ con ấu trĩ.
"Tiền bối Taehyung, ngô rất ngon, anh có muốn ăn không?"
"Tôi chưa đói, cậu ăn hết đi."
Jungkook mải mê ăn ngô, đột nhiên giật mình vì lực kéo của người bên cạnh, vai cậu được ôm lấy và cả người ép sát vào cạnh sườn Taehyung.
"Không nhìn thấy vật cản sao?"
Jungkook chỉ cười ngó lên nhìn gương mặt đang cau có của anh.
"Xin lỗi anh, tiền bối, là ngô quá ngon nên em không chú ý chút xíu thôi mà."
Jungkook cong đuôi mắt nhìn anh rồi lại nhìn sang bàn tay đang siết chặt lấy vai mình, Taehyung nhận ra cũng vội vàng buông tay, ậm ừ dắt xe đi tiếp.
Kim Taehyung vừa đi phần mình, vừa để ý đường cho bạn học nhỏ đang gọn gàng xử lý chiếc bắp ngô thơm ngọt bên cạnh.
"Tiền bối ơi, anh học giỏi như thế, thành tích lúc nào cũng hơn hội trưởng Kim, thế sao lại không trở thành hội trưởng ạ?"
Kim Taehyung nghe hỏi liền quay sang nhìn vào đôi mắt tròn xoe đang nhìn mình, cảm thấy bản thân hôm nay mở miệng nói chuyện thật nhiều.
"Trở thành hội trưởng đâu phải chỉ cần học giỏi."
"Tôi không thích hoạt động đông người, càng không thích phải quản lý cả một tập thể. Tôi lo cho tôi chưa xong thì đòi lo cho ai."
"Anh cái gì cũng tốt, sao lại không thể chứ?"
"Đứa nhóc tí tuổi như cậu thì biết gì về tôi."
"Em mới nhỏ hơn anh hai tuổi thôi." Jungkook cong môi phản bác, cậu lớn rồi, cậu chỉ kém Taehyung có hai tuổi bọ.
"Ừ, nhưng tâm hồn cậu chưa đủ 16 đâu đồ con nít."
Jungkook trợn mắt phồng má nhìn sang, lại bắt gặp ánh mắt đang cong lên và khoé miệng Kim Taehyung nhẹ phì cười. Lần đầu tiên Jungkook thấy anh cười với cậu. Taehyung đột nhiên cảm thấy thú vị khi chọc cho đứa nhỏ bên cạnh xù lông, đến bản thân còn bất giác cảm thấy vui vẻ.
Chính xác là mất hai mươi phút đi bộ mới đến trước chung cư cậu ở, Jungkook mặc dù chân đã mỏi đến rã rời nhưng lại cảm thấy vô cùng vui sướng khi được cùng anh về nhà.
"Đến nhà em rồi."
"Ừ vào trong đi."
Kim Taehyung vắt đôi chân dài miên man ngồi lên yên xe đạp, vạt áo khoác đột nhiên bị người nhỏ giữ lại. Taehyung nhìn cậu, ý muốn chờ đợi xem cậu muốn gì mà Jungkook cứ tủm tỉm cười mãi.
Cánh tay nhỏ nhắn mềm mại vươn lên, Jungkook hơi nhướn người mới có thể chạm đến đầu anh đang ngồi trên xe, vui vẻ dùng bàn tay tròn tròn trắng trẻo xoa vuốt những lọn tóc rối vì gió vào nếp, không bị chĩa ra lộn xộn.
Kim Taehyung ngây người nhìn khoảng cách gần gũi của cả hai, nếu là người khác anh sẽ dứt khoát đẩy ra, nhưng Jeon Jungkook lại đem đến cảm giác khó tả lẫn lộn khiến tứ chi Kim Taehyung trở nên cứng ngắc, mấy việc như đẩy ra là hoàn toàn thừa thãi.
Jungkook vui vẻ rụt tay lại, đi ra phía sau cho chiếc bắp ngô còn lại được bọc trong giấy bạc còn âm ấm vào balo của anh. Cậu đứng trước mặt anh, hai tay ôm quai balo xinh đẹp mỉm cười, ánh đèn đường rọi xuống làm nụ cười của cậu càng trở nên rạng rỡ, ấm áp.
"Em cho anh bắp ngô đó, tiền bối Taehyung là tốt nhất, cảm ơn anh vì đã trả tiền giúp em và đưa em về nhà. Em vào trong đây, anh về cẩn thận nha."
Jungkook vừa chạy vào sảnh chung cư còn vừa ngoái lại nhìn Taehyung tươi tắn vẫy vẫy tay, còn Taehyung thì ngây ngốc nhìn cậu cho đến khi bạn nhỏ khuất bóng. Sờ lên mái đầu vừa bị một cục thịt trắng mềm thấp bé hơn mình một cái đầu xoa xoa, Kim Taehyung nhếch nhẹ khoé môi khô mỏng.
"Trẻ con."
*
Gia đình Jungkook ở tầng 25, căn hộ số 109.
Nhà cậu không phải thuộc hộ giàu có, điều kiện đầy đủ để lo cho một gia đình ba người. Bố Jeon là nhân viên cứu hoả của trụ sở Indong, trực ngày đêm luân phiên và đảm nhiệm các vụ hoả hoạn xảy ra trong thành phố Seoul, có nhiều thời gian phải chuyển công tác ra các tỉnh thành khác. Bố thường nói với cậu rằng nghề của bố nguy hiểm và khó khăn, nhưng bố yêu thích nó, bố cảm thấy hạnh phúc khi có thể cứu sống mọi người, trở thành hình ảnh đẹp cho con trai nhỏ duy nhất của bố luôn tự hào. Mẹ Jeon làm kinh doanh một quán bánh ngọt và đồ ăn nhanh nho nhỏ, với kinh nghiệm học tập và tích luỹ bao nhiêu năm ở quê Busan, kể từ ngày gia đình cậu chuyển lên Seoul, mẹ Jeon đã đem tài nghệ nấu nướng của mình mở một quán bán nhỏ, để rồi hiện tại xây dựng được một thương hiệu riêng khá có tiếng trong thành phố, tên "Kookoo! 안녕"
Kookoo! Annyeong.
Jungkook vào đến sảnh tầng một của chung cư, đã thấy bố Jeon tay cầm một túi đồ và túi xách da đen bình thường bố mang đi làm đứng ở gần chỗ tiếp tân, nhìn có vẻ như đợi cậu. Jungkook thấy bố đang vẫy tay với mình, mũi chun lại như thỏ con vui vẻ chạy xô đến.
"Bố ơi, sao nay bố về sớm thế ạ?"
Bố Jeon túm nhẹ mẩu thịt mềm mại trên má con trai nhỏ, kéo ra rồi lại xoa xoa cưng nựng.
"Nay bố đổi ca được về sớm với mẹ cậu và cậu, thích chưa?"
Bố Jeon nói chuyện với con trai bằng giọng mềm nhũn, còn kéo dài mấy tiếng cuối.
"Hông hề thích tí nào luôn!" Jeon Jungkook hất mặt sang một bên, mắt còn he hé liếc về phía bố Jeon quan sát biểu hiện.
"Thế à? Thế mà bố lỡ mua ba phần thịt ba chỉ nướng béo ngậy thơm lừng, vậy mà có người nói không thích. Thôi thì.."
"Thích thích