Jungkook được tiền bối mình đang theo đuổi rủ đi chơi bóng rổ, bữa cơm buổi tối thơm ngon hơn gấp trăm lần, hơn mười một giờ đêm rồi vẫn lăn lộn trên giường không chịu đi ngủ.
Cả hai hẹn nhau vào buổi chiều, bởi sáng mai Taehyung có lịch học, còn Jungkook phải ra cửa hàng phụ giúp mẹ.
"Được rồi Jungkook Jeon! Đi ngủ thôi, ngày mai mà thiếu ngủ là không ổn chút nào, hừ."
Cậu thả người nằm ngửa giữa đống chăn nệm, vươn tay đem điện thoại đặt lên tủ trên đầu giường. Bỗng nhiên có thông báo tin nhắn, Jungkook cuống cuống chồm lên xem, trái tim lại được một trận đánh trống trong lồng ngực.
Kim Taehyung nhắn tin cho cậu, một câu hai tiếng: ngủ chưa?
Jungkook ban đầu định làm giá đợi một lúc mới trả lời, nhưng lại sợ Taehyung tưởng cậu ngủ mất nên đi ngủ luôn liền vội vàng mở xem, loáy hoáy nhập một tin.
: em chưa ạ.
: thế cậu ngủ đi.
Jungkook nuốt nhẹ nước bọt trong cổ họng, chỉ có thế thôi ư? Anh hỏi cậu ngủ chưa chỉ để bảo cậu đi ngủ đi thôi?
Người bên kia hình như tiếp tục nhập gì đó, Jungkook chờ đợi.
: ngày mai sẽ đến đón cậu.
Chính xác là như vậy, Jeon Jungkook chính là đợi những câu như thế này từ anh. Cậu vui vẻ gật đầu tăm tắp, rồi mới nhận ra bọn họ đang nhắn tin cho nhau.
: dạ~ kèm theo nhãn dán con thỏ trắng gật gật đầu lia lịa.
Cả hai chúc nhau ngủ ngon, Jeon Jungkook sung sướng vùi vào chăn say giấc, còn Kim Taehyung bên kia mải mê nhìn ngắm cuộc trò chuyện ngắn ngủi của cả hai, môi cười dịu dàng đến khi mắt díu lại mới nhận ra, khẽ ho khan tắt điện thoại đi ngủ.
Kim Taehyung trước đây hay phải dùng thuốc để đi ngủ, nhưng từ ngày có bạn nhỏ theo đuổi, không hiểu vì sao nhưng tần suất đã giảm đi một phần.
Sự đả kích và nỗi ám ảnh tinh thần khi mới là một đứa trẻ bảy, tám tuổi non nớt đã khiến cuộc sống của Kim Taehyung gặp nhiều những âu lo, trở ngại.
Sự tổn thương trong quá khứ khi nhận thức được rằng, bản thân là một đứa trẻ không được mọi người yêu thương, đã khiến Kim Taehyung thất bại trong việc tự yêu thương chính mình.
Hồi lên học cấp hai, Kim Taehyung biết mình gặp chứng rối loạn lo âu trong một lần đi khám dạ dày ở bệnh viện. Không bố, không mẹ, chỉ một mình.
Suốt quãng thời gian ấy anh hoàn toàn cô lập với mọi người, vòng tuần hoàn đến trường học và về nhà lặp đi lặp lại ngày này qua tháng khác. Kim Taehyung phải dùng thuốc để ngủ, căng thẳng, lo âu quá mức khiến bệnh dạ dày trở nặng, ăn gì liền ói ra thứ ấy, thứ anh uống được chỉ là nước lọc.
Bảo mẫu ngày ấy thương Taehyung lắm, bà xem anh như cháu ruột của mình mà chăm sóc, lo lắng, một đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh tốt, nhà cao cửa rộng nhưng không hạnh phúc. Bà nhiều lần muốn báo cho ông Kim chuyện này, nhưng đôi mắt non nớt sáng trong ánh lên vẻ khẩn cầu tha thiết, Kim Taehyung không muốn cho bất cứ ai biết, ngoại trừ bà ấy.
Khoảng thời gian đó đối với anh chính là ác mộng, nhắc đến vẫn khiến Kim Taehyung choáng váng trong đầu. Lên cấp ba, tình trạng có lẽ tốt hơn một chút, Kim Taehyung cảm thấy bản thân vẫn còn quá may mắn khi số phận vẫn nhẹ nhàng thương anh.
Và một bạn nhỏ xuất hiện, sẵn sàng dang tay đem hết những ngọt ngào mà cậu ấy có, phủ kín tâm hồn khô cằn, đắng chát một màu vô vị của anh.
*
Kim Taehyung đón cậu khi trời còn hửng nắng chiều nhè nhẹ, không gian phủ một màu hồng thẫm, đem cho người ta một cảm giác vừa ấm áp, vừa bình yên tĩnh lặng.
Ngồi chống chân trên chiếc xe thể thao đen quen thuộc, anh đứng ở trước sảnh chung cư Kangnam, vừa nhắn cho cậu một tin đã thấy thấp thoáng cả bóng dáng lẫn giọng nói trong trẻo ấy hoà trong gió chiều vừa thổi qua.
Jungkook mặc áo thun trắng rộng thùng thình phủ ngang mông và quần đùi đến đầu gối màu nâu sữa. Cậu từ khi sinh ra đã trắng hồng như bông, dù có diện quần áo sáng màu đến mấy cũng không thể lu mờ được sự đáng yêu, mềm mại vốn có của mình.
Bạn nhỏ trông lúc nào cũng trong sáng và tràn đầy năng lượng, Kim Taehyung bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của mình được tô thêm nhiều màu.
Jungkook chạy đến trước mặt anh, nụ cười thương hiệu lộ rõ hai chiếc răng thỏ xinh xắn, cong đuôi mắt tíu tít.
"Tiền bối, anh chờ em lấy xe nhé."
Kim Taehyung mỉm nhẹ, gật đầu. Jungkook lôi từ dưới gara chung cư một chiếc xe đạp thể thao màu đen, cỡ có vẻ nhỏ hơn của anh một chút. Bạn nhỏ leo lên đạp tới, hí hửng đậu lại bên cạnh anh.
"Jungkook xong rồi ạ."
Đứa nhỏ này, Kim Taehyung muốn vươn tay ra nựng lấy bầu má phúng phính của cậu, nhưng lại không dám.
Cả hai xuất phát, dưới làn đường đông đúc giờ tan tầm, một lớn một nhỏ đạp xe đi bên cạnh nhau, ấm áp tràn ngập từ tim lan ra toàn bộ cơ thể đang rạo rực.
Dưới nắng hồng của hoàng hôn đang tàn, nụ cười tươi tắn của Jungkook trở nên sáng bừng, cái mỉm nhẹ ở khoé môi Taehyung chứa vô vàn dịu dàng, ấm áp.
Cả hai có mặt tại một sân bóng rổ nho nhỏ ở một khu phố không quá đông đúc, xe được dựng lại ngay ngắn vào một chỗ. Kim Taehyung bước đến nhấc một quả bóng rổ màu nâu sẫm trong giỏ đựng lên, đập đập nó xuống nền gạch đỏ, Jungkook phía sau cũng lon ton chạy tới.
Mắt cậu sáng bừng quan sát những đường đập bóng điêu luyện trên nền đất của anh, càng nhìn càng phát hiện ra, Kim Taehyung là người chơi bóng rổ cuốn hút nhất trên đời mà cậu từng gặp.
Và ở hiện tại hay tương lai, cho dù cậu có gặp thêm bao nhiêu người nữa, Kim Taehyung vẫn luôn đứng đầu và là duy nhất của cậu.
Jungkook