Trường Trung học Hawoon kỷ niệm 50 năm ngày thành lập, vì thế trước ba ngày diễn ra, học sinh các khối được phân công đi lao động và chuẩn bị trang trí khuôn viên trường lớp để chào đón ngày lễ.
Học sinh nam và học sinh nữ được phân chia thành hai luồng công việc và vị trí làm việc khác nhau.
Jeon Jungkook hí hứng muốn chạy đến chỗ Taehyung để được cùng anh làm chung một công việc, nhưng khổ nỗi cậu còn chưa nhìn thấy Taehyung ở đâu đã bị giáo viên chỉ đạo phân công tóm vào một nhóm.
Công việc của nhóm cậu là dựng và trang trí khán đài sân khấu ngoài trời, nhóm của Taehyung cũng không xa chỗ cậu.
"Jungkookie, đến phụ anh được không?"
Jungkook xoay người, nhìn thấy gương mặt xán lạn của hội trưởng Kim Chaehyun gọi mình, bọn họ được xếp chung một nhóm. Cậu cười hì hì gật đầu, trong nhóm cậu quen biết mỗi hội trưởng thôi nên cùng nhau làm cũng được.
Kim Taehyung ở bên này, nhíu mày nhìn cậu đi cùng tên Kim Chaehyun.
Hội trưởng Kim đứng trên thang, còn cậu ở dưới đem những vật trang trí sân khấu đưa lên để người kia đính vào tấm rèm lụa bằng súng bắn keo.
Jungkook là một đứa trẻ năng động và vô cùng thân thiện, hội trưởng Kim còn nói chuyện rất hài hước, khéo léo khiến cậu cảm thấy khá thoải mái trong việc giao tiếp cùng.
Kim Taehyung đứng cách biệt với mọi người ở nhóm bên kia, tự làm nhiệm vụ của mình. Anh không có bạn, và cũng không bao giờ hoà mình vào đám đông.
Từ sau hôm cùng Jungkook chơi bóng rổ, trái tim Kim Taehyung lần nữa kêu gào mở ra, nghênh đón một mình cậu đến và trở thành người bạn mà anh đánh cược tin tưởng.
Jungkook là điều ấm áp nhất đối với anh hiện tại.
Thế nên, việc cậu cười nói thân thiết với người khác khiến cho Kim Taehyung ngứa ngáy trong lòng, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Một câu Jungkookie, hai câu Jungkookie.
"Jungkookie, cầm giúp anh súng bắn keo, cẩn thận nhé."
"A ui!"
Jungkook vì mải mê nhìn về phía nhóm Taehyung để ngóng anh, vì thế mà không cẩn thận để đầu súng còn dính keo nóng dí vào mu bàn tay, vết phỏng rát đau khiến cậu giật mình quăng cây súng đi.
Cậu đau đến đỏ cả mắt, Kim Chaehyun vội vã leo xuống từ bậc thang, nắm lấy bàn tay nhỏ với vết thương đỏ ửng của cậu lên xem xét, yêu cầu mọi người đem nước lạnh đến.
Kim Taehyung ở bên kia vội vã bỏ dở công việc của mình chạy đến chỗ cậu, lần này cũng bị che chắn như lần trước. Đôi mắt người nhỏ đỏ lên đầy nước, giây sau đã không nhịn được rơi xuống. Được hỏi thì nói không đau, nhưng mặt thì đã mếu máo mím môi khóc nhè.
Người kia nắm tay cậu đem đặt vào chậu nước lạnh ngâm xuống, còn lau nước mắt trên má người nhỏ dỗ dành. Jungkook vì đau mà chẳng nói được, chỉ mím môi nhìn ra xung quanh tìm kiếm Taehyung của cậu để làm nũng, nhưng mọi người bu đông nghịt cả rồi.
Hội trưởng Kim yêu cầu mọi người tản ra tiếp tục làm việc, lúc này bóng dáng Kim Taehyung cũng không còn.
"Hội trưởng, anh có thấy anh Taehyung đâu không ạ?"
Đến khi bạn học tản ra hết, Jungkook vẫn không thấy Taehyung đâu liền hỏi.
"Anh không thấy, em lo cho vết thương của mình đi kìa."
Hội trưởng Kim lắc đầu, bàn tay còn tuỳ tiện đưa lên xoa xoa mái tóc mềm của cậu. Jungkook không để ý lắm hành động đó, má hồng chỉ được dịp ỉu xìu hơi phồng ra, vẫn đắn đo ngó lại lần nữa tìm kiếm người.
Kim Chaehyun nhìn Jungkook rồi cười, em đáng yêu, rất hợp mẫu người của cậu ta.
Kim Taehyung cảm thấy khó chịu mà rời đi, người kia có người quan tâm họ rồi, bản thân ở lại để làm gì?
Anh trà trộn vào một nhóm khác, lại một mình tách biệt làm công việc của bản thân.
Đến khi mọi thứ tạm thời ổn định, nắng cũng vừa lên, anh chọn cho mình một gốc cây ở một chỗ vắng người, tay cầm thanh chocolate matcha quen thuộc được bạn nhỏ cho từ lúc sáng đến trường, mải mê ngắm nghía không nỡ ăn.
"Tiền bối Taehyung!"
Mãi mới tìm thấy, Jeon Jungkook vui vẻ hô lên một tiếng, dùng đôi chân thoăn thoắt chạy lại. Kim Taehyung nghe tiếng cậu, vội vàng đem thanh kẹo bỏ vào túi áo khoác.
"Anh đã ở đâu từ trước lúc nãy thế, em tìm anh mệt chết mất."
Jungkook hồng hộc chạy lại than vãn, nằm ườn ra phần cỏ nhân tạo sạch sẽ trong hốc cây Taehyung đang ngồi, thản nhiên dùng đùi anh để gối đầu.
Thế mà Kim Taehyung nỡ dùng tay đẩy cậu ra, đầu tròn một phát cụng xuống nền cỏ, anh hơi giật mình muốn đỡ nhưng lại nghĩ đến chuyện ban nãy, một mực làm mặt không quan tâm.
Jungkook chu môi xoa đầu ngồi thẳng dậy.
"Taehyung đẩy em đau, anh không thương em gì cả.."
Kim Taehyung ban đầu định bơ cậu, nhưng lại thấy người kia nũng nịu xong một câu liền im lặng, không chịu được cố ý liếc nhẹ qua một cái.
Bạn nhỏ bên cạnh tủi thân cúi đầu, hai cái bánh bao tròn tròn mềm mại phồng ra, môi cũng chu theo. Tay thì nắm lấy vạt áo xoăn xoe, một bên mu bàn tay còn được dán một chiếc băng cá nhân màu nâu.
Rất xấu, cực kỳ xấu. Đó là những gì Kim Taehyung nghĩ.
Anh quay người sang, nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lên tránh đụng vào vết thương. Jungkook ngước mắt, nhìn thấy Taehyung cúi thấp đầu tỉ mỉ cẩn thận gỡ chiếc băng cá nhân đang dán trên tay mình ra.
"Anh làm gì thế ạ?"
Jungkook khó hiểu lên tiếng, bản thân cũng không ngăn cản hành động của anh. Taehyung không trả lời cậu, chỉ trầm giọng hỏi.
"Có đau không?"
Bạn nhỏ thật thà gật đầu cái rụp, môi còn mếu ra.
"Rất đau luôn ạ, đỏ hết cả chỗ này, chỗ này của em nữa."
"Tôi gỡ ra thế này cậu đau không?"
"Không đau lắm ạ, nhưng sao anh gỡ của em?"
"Đây không phải của cậu."
Kim Taehyung nhíu mày gỡ miếng băng cá nhân là của ai thì anh cũng biết đó ra, tuyệt tình ném vào thùng rác. Lấy trong túi áo khoác của mình một miếng băng gạc mỏng và băng cá nhân khác, nhẹ nhàng dán vào lên vết thương đỏ ửng sưng lên cho cậu.
"Đây mới là của cậu."
Jungkook hơi