Mấy hôm trước nó đã chuyển về nhà ở rồi, không còn ở kí túc xá nữa. Cũng sắp hết 12 rồi nên thời gian ở cạnh bố mẹ sẽ ít hơn nên nó muốn tranh thủ thời gian này ở bên cạnh bố mẹ. Biết con gái cưng muốn ở bên bố mẹ nên hai ông bà Lâm đều dành hết thời gian cho con gái nhỏ nhà mình
Lúc chiều nó có gọi tâm sự với Hà My xin lời khuyên. Hà My chỉ nói với nó rằng "Nếu không hợp thì dừng lại, đừng quá cưỡng cầu. Không một ai có thể yêu nhau đến hết cuộc đời nên không cần buồn gì cả. Đời còn dài trai còn nhiều, mày xình đẹp như thế, gia đình lại có điều kiện thiếu gì người theo đuổi. Nếu chia tay rồi mà mày vẫn thích cậu ta thì đợi đến khi trưởng thành cậu ta vẫn thích mày thì mày chủ động đến và nói lời yêu trước thì không phải được sao. Đúng người sai thời điểm thì ta lại chọn thời điểm khác chẳng phải là được rồi sao"
Suốt một buổi chiều nó nằm suy nghĩ nhưng gì Hà My khuyên. Có lẽ nó và Dương yêu nhau quá vội nên chưa hiểu rõ tính cách của nhau. Nó ghét bị lừa dối và đặc biệt là người mà nó yêu nhất lại lừa nó. Nó tin là cậu với Phương Nhã không có chuyện gì nhưng điều nó không chịu được là cậu không chịu nói thật với nó. Nó là bạn gái cậu không phải sao? Yêu nhau thì không nên xuất hiện hai từ "lừa dối"
7h tối, nó hẹn cậu ra công viên mà tụi nó ngày đầu hẹn hò. Nơi đây chứa đầy kỉ niệm của tụi nó. Có lẽ đây nơi bắt đầu cũng là nơi kết thúc mọi chuyện
Nhìn thấy người con trai đang chạy lại phía mình tim nó đập loạn cả lên. Cuối cùng nó vẫn thích cậu, nó không buông bỏ được cậu nhưng chuyện tình cảm không nên quá cưỡng cầu, đến một lúc nào đó khi nó trưởng thành hiểu rõ yêu là gì thì nó quay lại và mở lời nói yêu cậu một lần nữa
"Sao hôm nay cậu lại rủ tớ ra đây thế. Mới buổi chiều không gặp mà nhớ tớ rồi à" Hắn cười dịu dàng nhìn cô
"Dương, tớ có chuyện muốn nói với cậu" Nó lấy bình tĩnh nói
"Cậu nói đi, tớ nghe" Lúc nói hắn còn dùng tay