Từ ngày hôm đó nó cứ trốn Dương mãi. Ngồi học thì cũng không trò chuyện gì chỉ cần đánh trống cái là nó trốn liền. Cứ nơi nào có Dương là nơi đó không có nó
Còn hắn thì cũng không biết vì sao Nhi cứ trốn tránh mình nữa. Hắn cố tính xuất hiện trước mặt cô thì cô lại chạy đi đường vòng. Hắn nghĩ tính tình con gái đúng là sớm nắng chiều mưa mà, mới hôm bữa còn nhắn tin trò chuyện mà giờ cứ thấy hắn là cô tránh như tránh tà vậy
Tiết tiếp theo là tiết thể nên sau tiếng trống báo hiệu ra chơi là lớp nó nhanh chân xuống sân thể dục rồi. Nó cũng theo mọi nguòi đi xuống nhưng đi đến hành làng thì nó thấy một cánh tay kéo nó lại
- Cứu... ưm. Nó chưa kịp hét cứu mạng là bị người kia bịt miệng hả. Rồi nó bị bắt cóc hả, tình tiết này giống như mấy kẻ bắt cóc hay làm trong truyện í. Nó cứ ú ớ chứ không phát được ra tiếng, nó sợ thật sự. Mọi người thì đi xuống sân hết rồi giờ nơi cầu thang này còn mỗi nó ( Mấy đứa hay đọc truyện tưởng tượng là đây)
- Suỵt, là tớ. Giọng nói ấm áp vang lên trấn tỉnh nó
- Oaaa cậu dọa tớ hết hồn. Nó nói như sắp khóc
- Tớ xin lỗi, tớ không có ý làm cậu sợ đâu. Nhìn nó sợ như này hắn hối hận vì hành vi của mình cực kì. Mấy ngày này không được nói chuyện với cô lòng hắn khó chịu cực kì. Đến hôm nay hắn không chịu được nữa nên hắn mới có ý định gặp riêng cô để hỏi rõ nguyên nhân vì sao tránh hắn
- Vậy xuống học thể dục thôi kẻo xuống muộn thầy lại phạt nữa
Nói xong nó đi thật nhanh nhưng chưa kịp đi được ba bước thì nó đã bị Dương kéo lại áp nó vào tường. Tư thế này làm nó ngại gần chết, mặt không hẹn mà đỏ lên
-