Sau hôm đó nó cũng không có ý định tránh Dương nữa. Quay lại nói chuyện nhắn tin với nhau như bình thường nhưng khi nhìn cậu thì tim nó vẫn đập nhanh như lần trước. Cứ nhìn thấy cậu, được nói chuyện cùng cậu là nó cứ cảm thấy vui vẻ. Nhưng lí sao tại sao thì nó không biết nên lần này nó định đi hỏi mẹ, nhờ mẹ giải đáp dùm
Lúc ăn cơm thấy nó cứ muốn nói gì đó nhưng cứ ngập ngừng mãi nên mẹ hỏi
- Sao vậy, có chuyện gì muốn nói với mẹ à
- Tối nay con muốn ngủ với mẹ được không. Vì có bố đang ở đây nên nó không trực tiếp hỏi thẳng nên mượn cớ ngủ chung để hỏi
- Hả. Hôm nay trời động mưa hay sao mà con gái lại đòi ngủ chung với mẹ thế nhỉ? Ngủ riêng mười mấy năm rồi giờ lại muốn ngủ với mẹ rồi à
- Không được, đây là vợ ba mà. Ai cho con cướp vợ ba. Bố nó lên tiếng
- Thì mẹ cũng là mẹ con mà. Cho con mượn mẹ một bữa đi
- Không cần hỏi ý kiến ông ấy đâu. Tí lên phòng ngủ với mẹ để ba con đi phòng khác ngủ
- Ơ, em nỡ bỏ rơi anh như thế hả. Anh là chồng em đấy. Bố nó cất giọng ai oán
- Kệ anh. Mẹ nó phũ
Nó nhìn hai người mà phì cười, hai người này nhìn như trẻ con vậy. Mà cũng thấy tội cho bố nó, mẹ nói gì đều không dám cãi. Nhiều lúc mẹ sai nhưng bố vẫn cho mẹ đúng, bố không cãi. Có lần nó thắc mắc hỏi bố vì sao mẹ nói sai nhưng bố không nói gì thì bố chỉ nói một câu "Mẹ con luôn luôn đúng"
Nó tự hào về bố nó thật sự, có một người bố hoàn mĩ như này nên gu thẩm mĩ chọn người yêu cũng phải khó hơn gu mấy người bình thường rồi. Bố nói với nó nếu tìm bạn trai thì phải tìm người "lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, đuổi được tình