Sâm lâm rộng lớn chế phủ hơn trăm dặm, trên cao một tia sáng cũng khó lọt, bốn phía tăng thêm mấy phần âm u, mùi gỗ cũng ngây lập tức xộc vào mũi, vô cùng khó ngửi. Mặt đất vô số dị thảo bao phủ toàn bộ, đến cả đá cũng bị rêu xanh phủ kín, bốn phía chỉ toàn màu xanh.Lam Thần trên mặt truyền đến cảm giác ngứa ngáy, mở mắt ra liền thấy một khuôn mặt đỏ au đang dán sát vào hắn. Tay phải muốn chộp lấy hậu tâm, vậy mà thứ kia cơ linh nhanh nhẹn thoáng cái liền tránh đi. Hai tay trợ lực, lấy thế ngồi dậy, lúc này mới nhìn rõ kia là một đầu bạch viên khuôn mặt đỏ tươi, nó vươn chi trước thon dài bám lấy nhánh dây leo nhìn chằm chằm hắn.Nhíu mày nhìn quanh, Lam Thần đoạn ký ức cuối cùng chính là lúc bị sư tôn đánh văng vào không gian thông đạo nhưng giờ lại ở mảnh sâm lâm này, ở những loại địa phương không xác định danh tính có chút cảm giác không an toàn.Bạch viên thấy hắn không quan tâm mình có vẻ không vui, kêu lên mấy tiếng lại nhảy xổ vào lòng y.“ Ngươi... Ngươi là có ý gì đây?” Lam Thần lúc đầu còn tưởng bạch viên muốn tấn công, muốn ra tay đánh trả nhưng sau lại thấy nó đứng yên trên vai kêu lên mấy tiếng liền biết nó không có ác ý.“ Ngươi muốn đi theo ta?” Lam Thần lại hỏi ra.Bạch viên kia như hiểu được tiếng người, liên tục gật đầu.Lúc đầu cảm giác có chút phiền phức nhưng sau càng trông càng thấy bạch viên như tiểu hài tử tinh nghịch ngợm, vô cùng đáng yêu cũng liền để nó trên vai.Nhìn quanh một lượt, Lam Thần có chút nhíu mày. Linh khí nơi này nồng đậm gấp đôi ngoại giới bởi thế nên thực vật mới dị thường phát triển. Mà loại phúc địa như này thì chắc chắn có cường giả chiếm đoạt, bằng không cũng sẽ có hung thú khủng bố ẩn cư. Quyết định cuối cùng vẫn nên nhanh chóng rời khỏi. Nhưng chân chưa kịp đặt bước đã thấy phía sau vô số cự thủ gãy đổ liên tục, âm thanh rầm rầm truyền đến điếc hết cả tai.Tiếp sau một đầu quái thú xuất hiện trong tầm mắt. Toàn thân lông đen bao phủ, thân hình to hơn năm mét, vuốt sắc như đao. Cuồng Bạo Cự Hùng, hung thú Tứ Giai, Trung Kỳ.Kỳ thực hung thú cũng phân chia đẳng cấp như nhân loại nhưng do không thể tu luyện nên chỉ gọi sơ sài từ Nhất Giai đến Bát Giai tương đương nhân loại bát đại cảnh. Mà hung thú sở dĩ không thể tu luyện chính là bởi linh trí không đủ, thông thường chỉ dựa vào huyết mạch cùng tự thân man lực để chiến đấu. Tuy không lấy biến hoá đa đoan thủ thắng nhưng chỉ cần lực đạo thân thể đã có thể xưng đồng giai vô địch. Cuồng Bạo Cự Hùng trước mắt cũng là loại man lực khủng bố. Lam Thần dám cam đoan chỉ một tát của nó liền có thể dễ dàng miễu sát y.Còn muốn quay lưng bỏ chạy đột nhiên bạch viên kêu gào, hướng mặt đất chỉ chỉ. Lam Thần ánh mắt cũng hướng theo. Chỉ thấy hướng kia một người đang chạy thục mạng, dĩ nhiên là Trần Thiên Mệnh, hắn vừa chạy vừa không ngừng kêu lớn cứu mạng trông vô cùng thảm.Ngân tiên loé hàn quang, phút chống liền quấn quanh eo Thiên Mệnh, trực tiếp kéo đi. Tốc độ Ngự Khí cảnh bùng nổ phút chốc đã kéo ra khoảng cách với cự hùng.“ Ngươi đó, sao lại đi trêu chọc quái vật kia chứ!?” Lam Thần giọng nói tràn đầy tức giận.“ Ta...ta không có. Là.. là nó.” Lời này có chút ấp úng.Lam Thần nghe y nói càng tức giận, thét lớn.“ Còn muốn gạt người. Cuồng Bạo Cự Hùng là hung thú lãnh thổ, không thích chiến tranh. Ngày thường sẽ an tỉnh nằm ngủ trong hang, chỉ trừ khi có kẻ xâm phạm mới bộc phát cuồng huyết. Ngươi cũng thật biết nói dối.”Thiên Mệnh biết không thể che giấu liền xấu hổ nói.“ Phải là ta chọc nó. Lúc nãy tĩnh dậy bụng lại đánh trống không ngừng, muốn đem mấy quả dại ra ăn lại thấy bạch viên lão huynh cũng đang đói, trực tiếp cho nó mấy quả, bảo nó trông chừng tốt ngươi. Sau đó ta đi một thoáng lại phát hiện hang động của cự hùng kia, nhìn thấy bên trong rất nhiều thức ăn. Định trộm đem về cho ngươi nào ngờ đúng lúc nó thức dậy mới bị đuổi đánh như hiện tại đây.”“ Hừ” Lam Thần nội tâm tức đến sôi trào. Thật không thể tin trên đời lại có kẻ điên dám đi trộm đồ của hung thú. Thật đúng chán sống. Đang còn loay hoay tính toán cách thoát thân chợt nghe bạch viên gào thét. Quay đầu liền thấy cự hùng vậy mà nhảy bổ lên không che mắt một khoảng lớn, cự thủ cũng chẳng biết khi nào đã ngay trên đỉnh đầu.Lòng biết khó thoát kích này, buông thả ngân tiên, đánh văng bạch viên qua bên, thân thể vận lên bạch sắc khí giáp, trực tiếp đón lấy nhất kích.Cự thủ nện lên mặt đất đánh ra một cái hố to gần hai mét.Bên dưới, Lam Thần vậy mà không chết nhưng cũng thập phần thê thảm, toàn thân đầy bụi đất, miệng phun máu tươi. Hắn biết lực đạo kia chỉ cần một tát liền dễ dàng miễu sát bản thân nhưng lại thấy rõ trong khắc cuối lúc cự thủ sắp