Cả đoạn đường lái xe, Lục Nghị Phàm không nói bất kì lời nào. Cửu Châu ngồi ở ghế sau, ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa kính. Nhìn những ngọn đèn đường bật sáng trông giống như đang nhảy múa trong màn đêm cô tịch, khóe môi cô chợt nở nụ cười cay đắng.
Từ khi trở thành vợ của Lục Nghị Phàm, nhiều chuyện không mong muốn cứ thế đổ dồn dập lên đầu Cửu Châu. Có lúc cô cảm tưởng như bản thân mình đã trở thành bà cô bốn mươi, năm mươi tuổi rồi cũng chưa biết chừng.
- Nghị Phàm... vì sao anh lại nói dối bọn họ?
Giọng nói của Cửu Châu đã có phần nghẹn lại. Một lúc sau Lục Nghị Phàm mới thờ ơ đáp:
- Thanh danh của tôi và cả dòng tộc không thể để bị cô phá hoại chỉ trong nửa tiếng đồng hồ được!
À, thì ra là vậy. Anh sợ Cửu Châu sẽ phá hỏng toàn bộ danh tiếng của anh, do vậy mới nói dối trên ngực Cửu Châu có vết bớt, hòng lái mọi chuyện sang một hướng khác.
Cửu Châu chỉ cười nhẹ, không nói thêm gì nữa. Ngay cả ở trong xe cô cũng cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Trở về tới dinh thự Thống Đốc, Lục Nghị Phàm bước xuống xe, để mình Cửu Châu tự đi sau, còn anh trực tiếp vào luôn nhà tắm, xối nước lên người.
Cửu Châu đứng trước quầy rượu của Lục Nghị Phàm, bỗng dưng cảm thấy thèm muốn thứ vị cay cay, chát đắng kia, không cần hỏi anh liền tự động lấy một chai hảo hạng, rót cho mình một cốc và tu sạch.
Cạch...
Cánh cửa phòng tắm bật mở.
Trông thấy Cửu Châu trên tay cầm chai rượu đang không ngừng uống lấy uống để, Lục Nghị Phàm có chút ngơ ngác. Cô gái ngốc này thường ngày đâu có biết uống, vậy mà giờ đã dốc cạn chai Champions của anh.
- Cô bị điên à? Có biết rượu này nồng độ rất nặng hay không?
Lục Nghị Phàm hùng hổ bước đến bên cạnh Cửu Châu, giật phăng chai rượu ra khỏi tay cô mà mắng.
Hai má trắng nõn của cô lúc này đã đỏ ửng, ánh mắt lờ đờ nhìn người đàn ông trước mặt mà chỉ trích:
- Lục Nghị Phàm là tên đáng chết, thứ chồng bội bạc. Ly hôn đi!
Cửu Châu đã say mèm, miệng không ngừng chửi rủa, bàn tay nhỏ nhắn