Hai tay Cửu Châu vòng qua cổ Lục Nghị Phàm, kéo anh cúi thấp xuống bên mình, đầu mũi cao vút cọ cọ chạm vào nhau, cô còn có thể ngửi thấy mùi thơm bạc hà mát lạnh tỏa từ miệng Lục Nghị Phàm.
- Phu nhân à, lúc em say trông em thật hư hỏng!
Cửu Châu đã hoàn toàn rơi vào trạng thái say bí tỉ, cô không thể kiểm soát được hành động của mình nữa.
- Nóng quá!
Cửu Châu nhăn mạnh lông mày, miệng không ngừng làu bàu, thuận tiện đưa tay tự cởi cúc áo của mình ra. Khuôn ngực căng đầy ẩn sau lớp áo lụa như chực nảy ra khỏi áo, Lục Nghị Phàm không nhịn được mà tự động nuốt một ngụm nước bọt.
Anh dùng ngón tay, ấn nhẹ lên ngực Cửu Châu. Làn da mềm mại như da em bé kia lập tức cọ sát lên đầu ngón tay.
Chết tiệt! Ngọt ngào quá!
Áo sơ mi của Cửu Châu dần dần được cởi ra, trên người cô lúc này chỉ mặc chiếc áo lót màu be khi nãy. Càng nhìn Cửu Châu trong trạng thái như thế này, trong đầu Lục Nghị Phàm lại không ngừng hiện lên hình ảnh cô cùng Chiêu Sênh ôm nhau nằm ngủ trên giường. Cơn tức giận tột cùng lại một lần nữa dâng trào lên toàn bộ tứ chi.
Người con gái này chỉ có thể là của anh. Ngàn đời vạn kiếp cũng chỉ thuộc về duy nhất một mình anh.
Nghĩ đến đây, Lục Nghị Phàm không còn do dự nữa, trực tiếp vòng tay ra phía sau lưng Cửu Châu, lần mò tìm chốt áo, sau đó lột sạch sẽ mà đem ném xuống đất.
Ngay khi tấm lưng trần trụi của cô lộ ra rõ mồn một, bản năng sinh lý trong người Lục Nghị Phàm cũng đã cuộn trào mãnh liệt. Cửu Châu say mèm, hai mắt đờ đẫn, ướt át đang nhìn anh như chào mời, Lục Nghị Phàm không thể chịu đựng thêm được nữa.
Anh há miệng, cúi xuống ngực cô, tham lam mà ngoạm chặt lấy nhũ hoa của cô, hả hê trêu đùa với chiếc lưỡi linh hoạt.
Cơ thể Cửu Châu lập tức căng cứng, cô bắt đầu thở dốc, trong miệng liên tục phát ra những tiếng kêu rên lúc mạnh lúc nhẹ.
- Đừng!
Cửu Châu lúc này vẫn còn sót lại được một chút lý trí cuối cùng liền mở miệng cầu xin anh. Tuy nhiên, có trời sập Lục Nghị Phàm cũng đừng hòng tha cho cô nữa. Anh bắt đầu tham lam cúi xuống bên dưới, hít lấy hít để hương vị ngọt ngào từ người con gái ngây thơ mới