Cửu Châu, em có nghe thấy tôi đang nói gì không? Trong cơn mê man, Cửu Châu có cảm giác như bản thân mình đang nghe thấy giọng nói khàn đặc của Lục Nghị Phàm vậy.
Cô khẽ nhăn mặt, hai mi mắt trĩu nặng, muốn mở ra nhưng lại không được.
- Nếu em không mở mắt ra nhìn tôi, tôi sẽ hôn nát môi em, à không, hôn nát ngực em ngay tại đây cho em xem!
Mồ hôi trên trán Lục Nghị Phàm vẫn không ngừng túa ra, ướt đầm lưng áo. Cả người anh lúc này vô cùng nhơ nhớp, bẩn thỉu, lại còn phảng phất cả mùi xác chết thối khắm.
Nhìn người con gái nhỏ bé trước mặt hai mắt vẫn nhắm nghiền, tâm Lục Nghị Phàm nóng như lửa đốt. Anh thật không ngờ phu nhân của anh lại dám nhảy xuống dưới hố sâu này. Lá gan của cô cũng không hề nhỏ.
May mắn cho họ, phía dưới này là thi thể của hơn ba mươi quân sĩ xếp chồng lên nhau, do vậy ngay khi Lục Nghị Phàm và Cửu Châu rơi xuống, lực va chạm cũng được giảm bớt đi rất nhiều.
Phía bên dưới lỗ hố này là một mật thất rộng mênh mông, tuy nhiên quang cảnh xung quanh lại chỉ là một đống hỗn tạp, đổ nát.
Nhìn khóe miệng Cửu Châu vẫn còn dính máu, Lục Nghị Phàm bèn xé rách mảnh áo của mình, đem cuộn tròn lại, sau đó lau miệng cho cô.
Cửu Châu bỗng cảm thấy môi mình ươn ướt, ấm nóng, cố gắng dùng toàn bộ sức lực của mình để mà mở mắt ra nhìn. Đập vào mắt cô là ngũ quan hoàn mỹ như tạc tượng của Lục Nghị Phàm. Anh đang cúi xuống mà hôn cô say đắm.
Ưmmm
Nghe tiếng rên khe khẽ của Cửu Châu, hai mắt Lục Nghị Phàm chợt sáng rực. Anh rời khỏi môi cô một cách lưu luyến, sau đó nhẹ nhàng đỡ Cửu Châu ngồi dậy, còn không quên vòng tay ra sau mà vỗ vỗ lưng cho cô.
Động tác của anh hết sức nhẹ nhàng. Nếu giữa hai người không có thứ khoảng cách ghét bỏ lớn kia, chắc có lẽ mối quan hệ này sẽ tiến triển thêm một bước nữa.
- Em ngủ như chó con béo bụ vậy? Có biết tôi đã gọi em gần