Trông thấy Cửu Châu có vẻ trầm tư, Lục Nghị Phàm bèn nở nụ cười nhàn nhạt, gương mặt hơi nhăn lại đầy khó chịu:
- Em không vui ư? Được ở bên cạnh tôi như thế này, đây chính là vinh hạnh của em đấy, biết chưa?
Cửu Châu nheo nheo mắt, chán ghét mà đáp:
- Vinh hạnh cái đầu anh. Chúng ta cần phải tìm đường ra khỏi đây càng sớm càng tốt mới được.
Cô vừa nói, vừa cúi xuống nghịch nghịch đống bụi đặc dính bám dưới đất, tùy ý vẽ thành một vòng tròn. Trước tình huống oái oăm như thế này, Lục Nghị Phàm vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh chỉ dựa người vào thành vách nghỉ ngơi, đôi mắt khẽ nhắm hờ.
Cửu Châu suy nghĩ một lát liền cất tiếng nói:
- Nghị Phàm, chúng ta...
Cô chưa nói hết câu, quay sang nhìn Lục Nghị Phàm, liền thấy anh nhắm chặt hai mắt, mồ hôi lạnh ướt đầm vầng trán cao rộng, gương mặt có chút nhăn nhó, xem chừng rất khó chịu.
Cơ thể Lục Nghị Phàm nóng ran, bỏng rát. Cửu Châu lo lắng đưa tay đặt thử lên trán anh, hai mắt chợt sa sầm xuống. Đột nhiên Lục Nghị Phàm lại lên cơn sốt. Với thể chất khỏe khoắn thường ngày của anh, sẽ không tự nhiên mà sốt nhanh như thế này được.
Lẽ nào... là khí lạnh tử thi?
Lục Nghị Phàm đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man. Giữa chốn cổ mộ hoang vu, lạnh lẽo như thế này, Cửu Châu không biết phải làm cách gì để xoay sở giúp anh.
- Lạnh quá...
Anh rên khe khẽ, vòng hai tay ôm chặt lấy cơ thể của mình. Nhìn người đàn ông thường ngày mạnh mẽ là thế, vậy mà hiện giờ lại đang nằm co ro dưới đất, Cửu Châu không khỏi chua xót. Quần áo trên người anh đã nhuốm bẩn, bởi vì xé áo lau miệng cho Cửu Châu nên chiếc áo cũng đã bị rách, để lộ phần ngực rắn chắc, hiện giờ ướt đẫm mồ hôi.
Việc cần làm lúc này là phải giúp anh giữ ấm. Cửu Châu vội vàng đứng bật dậy, sau đó chạy khắp xung quanh tìm vật để nhóm lửa. Tuy nhiên, nơi cổ mộ tối tăm này chỉ có đá sỏi và tượng thần, không hề có lấy bất kỳ một thanh que củi hay đồ vật nào có thể thắp được lửa.
- Chết tiệt!
Cửu Châu thất vọng, mở miệng chửi thề.
Cứ chốc chốc cô lại đưa tay chạm thử lên trán của anh. Trán càng lúc càng nóng như phải bỏng, cơ thể anh run run liên tục từng hồi.
- Nghị Phàm, anh có nghe thấy tôi nói gì không?
Đáp lại lời của cô là sự im lặng đến đáng sợ của Lục Nghị Phàm. Cửu Châu