CHƯƠNG 162: RỜI KINH
Editor: Luna Huang
Trong óc Dạ Quân Ly nhiên thanh minh, hắn có chút run rẩy nắm chặt thư Trường Lan lưu lại, cảm thấy nhìn thấy một tia sáng.
Trên thư nói tiểu Cửu quyết muốn rời khỏi hắn, hắn nắm chữ quyết, trong óc đột nhiên thanh minh.
Vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Lăng Túc: “, Vương gia Mạnh cô nương cho người mang đồ tới.”
Đáy mắt Dạ Quân Ly hiện lên một kinh hỉ, vội vội vàng vàng mở cửa phòng ra.
Lăng Túc vội vàng đem hộp gấm cầm trong tay trình sang, Dạ Quân Ly tiếp nhận không kịp chờ đợi mở ra, đã thấy trong hộp gấm để đặt một bình sứ.
Hắn có chút hồ nghi cầm lấy bình sứ, mở tiến tới ngửi một cái, là máu!
Dạ Quân Ly nhất thời sửng sốt, một loại dự cảm xấu du nhiên nhi sinh, Mạnh Thanh Hoan đưa máu tới, tất nhiên ý tứ này của nàng rất rõ ràng, nàng không muốn gặp hắn, nhưng muốn cứu hắn!
“Đến Mạnh phủ!” Sắc mặt Dạ Quân Ly tối sầm, cắn răng, hắn thật vất vả tìm được một tia chân tướng, không nghĩ tới nữ nhân kia cho hắn một tay như vậy, có mấy lời hắn nhất định phải ngay mặt hỏi rõ.
Lăng Túc vội vội vàng vàng đáp lời, chỉ là hai người mới ra viện tử, thấy được quản gia. Quản gia nhìn thấy Dạ Quân Ly, vội vàng hành lễ trả lời: “Vương gia, hoàng thượng phái người đến truyền chỉ, thỉnh vương gia tức khắc tiến cung.”
Dạ Quân Ly nhíu nhíu mày, mấy ngày nay hắn bận rộn xử lý chuyện của Mạnh phủ, đã có mấy ngày không có lâm triều. Không biết trong cung xảy ra chuyện gì, dĩ nhiên để phụ hoàng hắn truyền chỉ tuyên hắn tiến cung?
Tuy rằng không tình nguyện, nhưng thánh chỉ khó vi phạm, Dạ Quân Ly phải trở về thay đổi triều phục, tiến cung trước.
Mà lúc này, Mạnh Thanh Hoan mang theo Vân Thường ra khỏi thành, hướng phía sườn núi mười dặm ngoài thành, nơi đó là địa phương gặp Dạ Mạch Hàn.
“Cô nương, chúng ta đây là muốn đi đâu?” Nhớ tới chuyện lần trước Mạnh Thanh Hoan bị người bắt cóc, lòng nàng còn sợ hãi, mắt thấy hiện tại các nàng ra khỏi cửa thành, Vân Thường có chút khẩn trương.
Mạnh Thanh Hoan vẫn chưa tiết lộ chuyện rời kinh với nàng, tự nhiên là sợ Vân Thường len lén trở lại báo tin. Bất quá bây giờ các nàng đều ra khỏi cửa thành, nàng cũng không tin Vân Thường còn có bản lĩnh truyền tin tức.
“Đến Đồng thành giải sầu.” Mạnh Thanh Hoan nhún nhún vai tâm tình hài lòng, Dạ Mạch Hàn nói cho nàng biết muốn dẫn nàng đến Đồng thành, nói cảnh sắc nơi đó tứ quý như xuân, là một đại thành phồn hoa sánh ngang cùng kinh thành.
“Cái gì?” Lòng của Vân Thường nhất thời nhắc lên cổ họng, nàng trừng một đôi mắt to khiếp sợ nhìn Mạnh Thanh Hoan, coi như không tin mình mới vừa nghe cái gì.
Mạnh Thanh Hoan vỗ vai của nàng, ngữ trọng tâm trường nói rằng: “Ngươi không có nghe lầm, chúng ta chính là muốn rời kinh, hơn nữa còn là đi cùng Kính Vương. Mang theo ngươi, đây là ý tứ của Kính Vương, ngươi biết tại sao không?”
Trong lòng Vân Thường