CHƯƠNG 174: SỨ GIẢ THẤT SÁT
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan nghe tán thưởng của Dạ Mạch Hàn rất là hưởng thụ, đắc ý dương dương tự đắc.
Dạ Mạch Hàn liễm mi thấp giọng nói: “Nơi này là sản nghiệp của Thất Sát môn, chúng ta đã bị người theo dõi, bảo trì lãnh tĩnh, đi theo ta.”
Vẻ đắc ý trên mặt Mạnh Thanh Hoan nhất thời biến mất, nàng giật mình, âm thầm oán ở trong lòng, nha, quả nhiên là lời không thể nói lung tung, không nghĩ tới thế lực của thái tử quá lớn.
Trách không được Dạ Mạch Hàn phải dẫn nàng đến thanh lâu, nếu để cho người theo dõi bọn họ trở lại khách sạn bình dân, có lẽ buổi tối cái mạng nhỏ của nàng liền xong rồi.
Mạnh Thanh Hoan hít hơi sâu, làm bộ khách làng chơi nghênh ngang theo Dạ Mạch Hàn vào Nguyệt Mãn lâu.
Tú bà của Nguyệt Mãn lâu thấy khách tới vội vội vàng vàng quơ khăn đẹp nhất phó dáng dấp kháp mị chào hỏi bọn họ: “Ai yêu ba vị công tử, mời vào bên trong.”
Bởi vì ở Vân Châu cử hành luận học đại hội, bởi vậy Nguyệt Mãn lâu này của nàng ban ngày cũng kinh doanh, sinh ý tương đối khá.
Tú bà thấy ba vị này y phục bất phàm, cũng biết là tài chủ, đưa bọn họ đến sương phòng, tú bà liền hỏi bọn hắn: “Ba vị công tử, các ngươi thích dạng cô nương gì? Chúng ta nơi này có người tài nghệ song toàn, có người dung mạo khuynh thành, còn có người xinh đẹp mị hoặc, nói chung muốn dạng gì đều có đủ.”
Trên người Mạnh Thanh Hoan nổi da gà, rất muốn hỏi một câu tú bà có cái dạng như hoa hay không?
Đã thấy Dạ Mạch Hàn từ trong lòng móc một lệnh bài ra trước mặt của tú bà, trầm giọng nói: “Để Khinh Y đến gặp ta.”
Tú bà thấy lệnh bài, dáng vẻ kháp mị nhất thời biến đổi, nàng vội vội vàng vàng quỳ ở trên mặt đất, thần sắc nhất thời nghiêm túc, dường như thay đổi một người khác giọng nói cung kính: “Thỉnh sứ giả chờ chút, ta đi thỉnh Khinh Y cô nương.”
Dạ Mạch Hàn khẽ ân một tiếng, tú bà đứng lên xoay người ra gian phòng, vì bọn họ đóng cửa lại.
Mạnh Thanh Hoan nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay Dạ Mạch Hàn, không khỏi cả kinh, nàng sờ sờ lệnh bài trên người mình, hồ nghi hỏi hắn: “Thất Sát lệnh này đến tột cùng là vật gì? Nàng vì sao gọi ngươi là sứ giả?”
Dạ Mạch Hàn thiêu mi cười, ngồi ở một bên thần sắc lạnh nhạt trả lời: “Tín vật của môn chủ, thấy lệnh bài như thấy môn chủ! Nên có được Thất Sát lệnh chính là sứ giả Thất Sát!”
Mạnh Thanh Hoan mở to hai mắt nhìn, mới vừa rồi nàng thấy tú bà nhìn lệnh bài dĩ nhiên quỳ xuống, nên hoài nghi Thất Sát lệnh này, không nghĩ tới dĩ nhiên là vật quý trọng như vậy.
Nói như vậy nàng cũng là sứ giả Thất Sát rồi?
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, nữ tử tuổi thanh xuân cả người lục la quần đi đến, tướng mạo của nàng cực kỳ tiêu trí, nhìn như phù phong yếu liễu, nhưng vô hình trung lộ ra một phong tư dũng cảm.
Lục y nữ tử này sau khi đi vào, liền thẳng hướng phía Dạ Mạch Hàn quỳ một gối, hai tay