CHƯƠNG 175: NGOÀI Ý CHI HỈ
Editor: Luna Huang
Mạnh Thanh Hoan khẩn trương cầm lấy tay của Vân Thường hỏi nàng: “Ngươi nghe không? Bọn họ nói Dạ Quân Ly đã xảy ra chuyện?”
“Cô nương, chỉ là đồn đãi mà thôi, vạn lần không thể tin tưởng, chúng ta đến chỗ Kính Vương hỏi rõ trước.” Trong lòng Vân Thường cũng là lo lắng, nhưng nàng không thể tự loạn trận cước, lúc này các nàng chỉ có thể dựa vào Dạ Mạch Hàn thôi.
Mạnh Thanh Hoan gật đầu, nỗ lực vẫn duy trì lãnh tĩnh, cước bộ vội vã đi đến căn phòng của Dạ Mạch Hàn.
Đi tới sương phòng, nàng liền đẩy cửa phòng ra, thanh âm nóng nảy nói: “Kính Vương, không xong, ta nghe nói Dạ Quân Ly hắn đã xảy ra chuyện.”
Mạnh Thanh Hoan ngẩng đầu, đã thấy trong phòng không có một bóng người, nàng sửng sốt, cho là mình đi nhầm phòng, chính hồ nghi, đột nhiên cảm thấy có người sau lưng đang đến gần.
Đó là một loại khí tức hết sức quen thuộc, để cho tâm thần nàng trong nháy mắt thác loạn, nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, hô hấp đột nhiên hỗn loạn rất nhiều, chính là không dám quay đầu lại.
Sợ, đây là ảo giác của mình.
Thẳng đến người nọ từ phía sau lưng chăm chú ôm lấy nàng, môi mỏng khẽ quét qua vành tai của nàng ở bên tai nàng nói nhỏ: “Tiểu Cửu, ta rất nhớ ầng.”
Nước mắt trong hốc mắt hội tụ ẩm ướt, đường nhìn của Mạnh Thanh Hoan có chút không rõ, tâm loạn thành một đoàn, lại còn không thể tin được, đây hết thảy đều là thật.
“Dạ Quân Ly?” Thanh âm của nàng run rẩy vang lên, trong phòng u tĩnh.
Mạnh Thanh Hoan xoay người, mâu tử tràn đầy ẩm ướt nhìn người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, mặt mày quen thuộc, khí tức quen thuộc, luôn cảm thấy đây là một giấc mộng.
Sau một khắc, người đã bị hắn hung hăng khóa trong lòng, nương theo mà đến là nụ hôn cuồng nhiệt mà lại đặc hơn, như một đoàn liệt hỏa hòa tan nàng.
Đây là cảm giác đã lâu, chân thật như vậy.
Mạnh Thanh Hoan biết, đây không phải là mộng, Dạ Quân Ly của nàng tới! Nàng mừng đến chảy nước mắt, ôm cổ của Dạ Quân Ly cùng hắn triền miên ôm nhau, đáp lại nụ hôn của hắn.
Cả phòng tình nùng, hương khí ấm áp lan tràn ra vô tận, thẳng đến đây đó đều hô hấp khó khăn, mới buông đối phương ra.
Mạnh Thanh Hoan có chút xụi lơ ngã vào trong lòng của Dạ Quân Ly, nghe thanh âm mềm nhẹ hoặc nhân của hắn: “Là ta đã trở về, tiểu Cửu.”
Hai mắt Mạnh Thanh Hoan mê thấp, chăm chú rúc