CHƯƠNG 291: THÁI TỬ UY VŨ
Editor: Luna Huang
Trầm Nhàn làm sao có thể tiếp thu chuyện như vậy? Huống chi, thân thể muội muội của hắn vẫn luôn tốt, làm sao sẽ tự dưng bị kiết lỵ?
Thẳng đến không lâu, An vương tìm được hắn, nói cho hắn biết sự thật chuyện muội muội của hắn chết!
“Muội muội ngươi sinh tiền từng đi Thiên Long tự ngoài thành thắp hương cầu phúc cho ngươi, nơi đó có bệnh nhân kiết lỵ, bởi vậy bị nhiễm, không trị mà chết!”
Trường Lan nói, nhẹ nhàng thở dài lại nói: “Nên có đồn đãi muội muội ngươi câu dẫn Nam Cung công tử, đó là bởi vì Nam Cung Tu đã có hảo cảm với muội muội ngươi, vốn có hắn là dự định nạp Trầm Liên làm thiếp thất, ai biết sẽ phát sinh chuyện như vậy! Bọn họ cho rằng Trầm Liên là cô nhi, cũng không biết nàng còn có ca ca.”
“Trầm Nhàn, chuyện cho tới bây giờ lẽ nào ngươi vẫn chưa rõ sao? Là có người mượn cái chết của muội muội ngươi mê hoặc ngươi, cho ngươi cam nguyện trở thành quân cờ. An vương thế tử Tiêu Cảnh Lương chết, thi thể bị phát hiện ở Nam Cung gia, An vương sợ Nam Cung gia phản chiến, nên lợi dụng ngươi tới giết chết Nam Cung Ảnh giá họa đông cung, để Nam Cung tướng quân làm địch với hoàng thất, lại có thể làm mới trận doanh của An vương, trợ hắn thành đại sự!”
“Trầm Nhàn, chân tướng của chuyện xảy ra trước mặt ngươi! Nam Cung gia chẳng bao giờ bạc đãi muội muội ngươi, mà ngươi bởi vì cừu hận hại chết Nam Cung Ảnh vô tội!”
Trường Lan chậm rãi thu hồi ánh mắt, nếu không có tìm được Trầm Nhàn, bọn họ đâu biết, phía sau cất giấu một âm mưu âm hiểm như vậy?
Trầm Nhàn nghe lời này, thân thể mềm nhũn, hai mắt thẳng tắp coi như thần hồn ly tán.
Một bên Nam Cung Cẩn biết rõ sự tình nguyên do, hắn phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt của Trường Lan, đầy mặt lệ ngân: “Cựu thần có tội, thần hôm nay phải vạch tội An vương có ý đồ mưu phản!”
Thần sắc của Trường Lan nhàn nhạt nhìn Nam Cung Cẩn một mắt, thanh âm ôn nhuận rồi lại có chút thanh lương hỏi hắn: “Nam Cung tướng quân tại sao phải cấu kết làm việc xấu với An vương? Là bởi vì bổn cung quanh năm bệnh nặng, không để ý tới triều chính, không gánh nổi trọng trách lớn sao?”
Nam Cung Cẩn cúi đầu rất thấp, gương mặt hổ thẹn, thanh âm của hắn già nua mà khẽ run nói: “Thần quả thực cho rằng điện hạ không gánh nổi trọng trách, mà dưới