CHƯƠNG 343: TƯƠNG KIẾN 1
Editor: Luna Wong
Mi tâm của Mạnh Thanh Hoan khẽ động, đáy lòng có chút rung chuyển, hắn rốt cuộc đến rồi? Là tới cho nàng một lời giải thích sao? Tròng mắt của Mạnh Thanh Hoan che giấu tâm sự của mình.
Mi tâm của Ngọc Quy Trì hơi trầm xuống một cái, dư quang rơi vào chỗ Mạnh Thanh Hoan, con ngươi thâm thúy hơi liễm, lập tức nói với Doanh Nguyệt: “Doanh nhi, ngươi đưa hài tử đi nghỉ ngơi trước, chờ Kính Nguyệt lâu bố trí xong sẽ đưa Thanh Hoan qua đó.”
Mạnh Thanh Hoan nheo mắt, cũng bất động thanh sắc cúi đầu, không có nhiều lời.
Doanh Nguyệt gật đầu, lập tức lôi kéo tay của Mạnh Thanh Hoan và Ngọc Phi Trần cùng rời khỏi khách phòng.
“Cẩm nhi, ngươi cũng trở về đi.” Thanh âm của Ngọc Quy Trì lạnh lùng, đuổi Ngọc Hương Cẩm ra ngoài.
Ngọc Hương Cẩm bĩu môi, lên tiếng vâng, mang theo một bụng oán khí, xoay người ly khai.
Ngọc Lăng Phong thấy bọn họ đều đi xa, mới bình tĩnh, thấp giọng hỏi: “Cha, ngươi cho rằng Mạnh… Thanh Hoan có thể bảo vệ Ngọc gia chúng ta thật sao?”
Tuy rằng không tình nguyện, nhưng chuyện Mạnh Thanh Hoan là muội muội của hắn đã thành sự thật rồi!
Ngọc Quy Trì khẽ cười một tiếng, quang thải đáy mắt lóe lên, tiếu ý nhộn nhạo: “Cha là người từng trải, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Dạ Quân Ly tự nhiên sẽ không ngoại lệ. Chỉ cần hắn yêu nữ nhi của ta, vậy hắn phải thua không thể nghi ngờ!”
Hắn lãng cười một tiếng, tâm tình thật tốt, quay người ngoài cửa nói: “Mời Hiên vương vào!”
…
Mạnh Thanh Hoan đi tới Trường Thanh uyển của Doanh Nguyệt liền vẫn mất hồn mất vía, nàng đợi đã lâu cũng không thấy Dạ Quân Ly tìm đến nàng, trong lòng không khỏi có chút phiền táo.
Doanh Nguyệt cho là nàng nhất thời vô pháp tiếp thu thân phận của mình, không khỏi đông tích, thanh âm từ ái nói: “Thanh nhi, sau này nương sẽ bồi ngươi, chỗ nào cũng không đi. Nương phải đem thiếu thốn mấy năm nay của ngươi, đều bù lại cho ngươi!”
Tròng mắt của Mạnh Thanh Hoan rũ xuống, nghĩ tới một sự tình, thấp giọng hỏi: “Nương, năm đó ta sinh ra thực sự không thể sống sao?”
Doanh Nguyệt nghe lời này, thần sắc biến đổi, viền mắt nhất thời chứa đầy nước mắt, áy náy gọi nàng: “Thanh nhi…” Nàng bắt lại tay của Mạnh Thanh Hoan, thanh âm nghẹn ngào nói: “Lúc ngươi xuất thế, vừa lúc gặp huỳnh hoặc chi diệt, Phổ An giám tiên đoán, họa quốc là nữ tử, trên người tất có dị dạng.”
“Mà ngươi vừa sinh ra, hai tròng mắt có dị sắc, phụ thân ngươi sợ ngươi dẫn tới tai họa, liền…”
Nói đến đây nàng đột nhiên che mặt khóc rống, chẳng qua là lúc đó trong bụng nàng còn có một nhi tử, không có lực cứu nữ nhi của nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng bị bóp ch.ết.
Đó là ác mộng đời này nàng đều không quên được!
Mạnh Thanh Hoan nghe lời này, phía sau lưng có một trận lạnh lẽo, đều nói hùm dữ không ăn thịt con, nhưng Ngọc Quy Trì dĩ nhiên…
Mạnh Thanh Hoan hít sâu một hơi, bình phục ba đào đáy lòng, sắc mặt bình tĩnh lại, nàng cười nhạt một cái