CHƯƠNG 344: TƯƠNG KIẾN 2
Editor: Luna Wong
Cảm thụ được khí tức quen không thể quen hơn được nữa, Mạnh Thanh Hoan khẽ run, nhưng nàng không có trầm mê nàng hơi dùng lực, đẩy ôm ấp của Dạ Quân Ly ra, ngữ khí tràn đầy bén nhọn chất vấn: “Dạ Quân Ly, ngươi có phải nên cho ta một lời giải thích hay không?”
Ánh mắt yêu dị của Dạ Quân Ly lóe lên, khóe môi khẽ động, cũng không biết nên giải thích với nàng thế nào.
Hắn lừa dối nàng là thật, lợi dụng thân phận của nàng mưu hoa trận này, cũng là sự thật! Hắn không biết, nàng có thể tha thứ cho hắn không, tuy rằng hắn chỉ là muốn cứu nàng!
Thế nhưng…
“Tiểu cửu.” Môi mỏng của Dạ Quân Ly hé mở, có chút đau hô tên của nàng.
Mạnh Thanh Hoan nhưng có chút nổi giận nói: “Không nên gọi ta là tiểu cửu, ngươi đã sớm biết ta không phải người Mạnh gia, không phải Mạnh Cửu Nhi, chẳng lẽ không đúng sao?”
Dạ Quân Ly mím môi, trong ánh mắt lóe điểm điểm điểm tinh quang ngắm nhìn nàng, trả lời: “Đúng, ta đã sớm biết thân phận của nàng, bí mật này ta vốn muốn chôn xuống.”
“Vậy vì sao ngươi không chôn xuống? Tại sao phải nói ra?” Mạnh Thanh Hoan vặn mi nhìn chằm chằm Dạ Quân Ly đối diện, thần tình có chút kích động, nàng chưa bao giờ cảm thấy đau lòng như vậy.
Nàng làm sao không Dạ Quân Ly nói ra thân phận của nàng là vì cứu nàng, thế nhưng, cái giá này?
“Đưa ta vào Ngọc gia, là ngươi muốn phải không? Ngươi biết rõ thân thế của ta một khi công bố, thâm cừu hận cũ sẽ ngăn cản chúng ta, nhưng ngươi vẫn làm như vậy! Nói cho ta biết, Dạ Quân Ly, cuộc giao dịch này, ngươi đáp ứng Ngọc gia cái gì?”
Dạ Quân Ly hận Ngọc gia, Mạnh Thanh Hoan cực hiểu. Nhưng là dù vậy, hắn vẫn đẩy nàng vào Ngọc gia!
Hắn biết rõ, một ngày nàng vào Ngọc gia, chẳng khác nào đưa cho Ngọc gia một nhược điểm, mà Dạ Quân Ly cũng vào con đường chết, nhưng hắn vẫn làm như vậy!
Bookwaves
“Tiểu cửu.” Mày kiếm của Dạ Quân Ly hơi trầm, ôm Mạnh Thanh Hoan kích động vào trong ngực lần nữa, hắn giam cầm không cho nàng phản kháng, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai nàng: “Ta cho hứa với Ngọc Quy Trì, ngày sau đăng cơ lập nàng làm hậu, hậu tự hoàng trừ tất có huyết mạch của Ngọc gia!”
“Người điên rồi.” Mạnh Thanh Hoan chửi bới một tiếng, thần sắc giận dữ, lửa giận