CHƯƠNG 402: PHỤ TỬ ĐỐI PHONG 2
Dịch giả: Luna Wong
Dạ Quân Ly ngẩng đầu nhìn trên mặt loáng thoáng giận dữ của Dạ Đình Giang, biểu tình kia coi như đau lòng, nhưng chút này để Dạ Quân Ly lại cảm thấy buồn cười.
“Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy so với nhi thần, vẫn là nhị ca thích hợp với giang sơn thiên hạ hơn!”
Dạ Quân Ly nói chuyện cúi người quỳ gối, thanh âm lãnh duệ nói: “Mong rằng phụ hoàng thành toàn tâm ý này của nhi thần, sắc phong nhị ca làm thái tử đi!”
Dạ Đình Giang tức giận, hắn vỗ mạnh bàn một cái, ngón tay có chút run rẩy chỉ vào hắn: “Ly nhi, ngươi không phải là muốn thú Ngọc gia vị tiểu thư kia sao? Trẫm thành toàn tâm ý của ngươi là được, ngươi hà tất bức bách trẫm như vậy, nói ra lời như vậy, để trẫm đau lòng?”
Dạ Quân Ly như trước cúi đầu, khóe môi hiện lên tiếu ý: “Nhi thần ở trong tâm ý thành toàn của phụ hoàng.”
“Ngươi. . .” Ngực của Dạ Đình Giang phập phồng, gân xanh mơ hồ nổi trên trán, đáy mắt lửa khói bốc lên, hắn nắm chặt hai tay ngã ngồi ở long ỷ, thanh âm trầm thấp nói: “Ly nhi, trẫm hỏi lại ngươi một câu, ngươi có thật cứ phải vì Ngọc gia tiểu thư kia mà buông tha giang sơn tốt đẹp này không?”
“Phải.” Dạ Quân Ly không chần chờ chút nào, thanh âm kiên định trả lời.
“Ngươi xác định không hối hận?” Dạ Đình Giang sẳng giọng hỏi hắn.
Dạ Quân Ly ngẩng đầu lên, câu chữ leng keng kiên định: “Nhi thần, không hối hận!”
“Được, trẫm sẽ thu hồi tứ hôn ý chỉ, thành toàn tâm ý của ngươi. Ngươi muốn thú ai liền thú người nấy, trẫm sẽ không can thiệp, sau này ngươi tự giải quyết cho tốt đi!” Dạ Đình Giang mặt lạnh quay đầu đi chỗ khác, đáy mắt tràn đầy vẻ đau xót.
Con mắt của Dạ Quân Ly lóng lánh, cúi người cúi đầu: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng thành toàn!” Hắn dập đầu một cái, đứng dậy xoay người liền đi!
Phía sau Dạ Đình Giang đột nhiên nói: “Ly nhi, ngươi thực sự làm cho trẫm quá thất vọng.”
Cước bộ của Dạ Quân Ly dừng lại, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn nam nhân ngồi ở long ỷ có chút già nua, hơi lạnh thanh âm hỏi: “Phụ hoàng, nhi tử trong lòng người thương yêu nhất đến tột cùng là ai?”
Khóe môi của Dạ Đình Giang khẽ động, trong mâu quang lóe điểm điểm tinh quang.
Dạ Quân Ly đột nhiên quay đầu đi, khẽ cười ra tiếng: “Ta biết, là nhị ca!”
Thanh âm của hắn nhẹ như