CHƯƠNG 404: SỎA CÔ NƯƠNG
Dịch giả: Luna Wong
Kính vương phủ.
Thái giám truyền chỉ, rời đi từ lâu!
Dạ Mạch Hàn nắm thánh chỉ trong tay, giữa mặt mày tràn đầy úc sắc, theo lý thuyết cọc hôn sự này trở thành phế thãi, theo lý hắn nên cao hứng mới phải, nhưng là. . .
Nghĩ đến đêm khuya ngày hôm qua đi bái phỏng Linh Hư lấy được tin tức, hắn liền cũng không cao hứng nổi nữa.
“Tu Trần, đi Hiên vương phủ hỏi một chút, xem khi nào tam đệ chuẩn bị đi cầu hôn?” Dạ Mạch Hàn quay người bên cạnh nói rằng.
Sở Tu Trần lên tiếng vâng, xoay người ly khai nói này.
Dạ Mạch Hàn than nhẹ một tiếng, hắn ngẩng đầu nhìn phong cảnh trong vương phủ này càng ngày càng tiêu điều, giống tâm tình của hắn ở giờ khắc này, đầy bụng sầu khổ, không người nào có thể tố.
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm thanh u của Tiêu Thủy Vân: “Dạ Mạch Hàn.”
Dạ Mạch Hàn xoay người sắc mặt úc sắc chỉ một thoáng tán đi, hắn nhìn nữ tử đang đi vào, khóe môi nhẹ nhàng vung lên, giễu cợt cười nói: “Lúc này đây, công chúa dự định chế ngạo ta thế nào? Nói ta là người si nói mộng, hay là nói ta sống nên như vậy?”
Sắc mặt của Tiêu Thủy Vân giận hờn, cau mày, Dạ Mạch Hàn này nói chuyện thực sự là có thể chọc người tức chết.
Bất quá nhớ tới trước Mạnh Thanh Hoan dạy nàng, đáy mắt nàng lóe lên lưu quang, hướng hắn dịu dàng cười nói: “Ngươi biết cọc hôn sự này của ngươi và Thanh Hoan sao lại thất bại không?”
Dạ Mạch Hàn tự nhiên biết, tuy rằng hắn không ở trong triều, nhưng rõ thế cục trong triều như lòng bàn tay, sáng nay chuyện đã xảy ra trong triều đình, hắn sớm có nghe thấy.
Hôm nay cọc hôn sự của hắn và Thanh Hoan là lui, nhưng cái cọc khác, chỉ sợ là không tránh khỏi!
“Mong rằng công chúa chỉ giáo.” Dạ Mạch Hàn giả bộ không biết, tiếu ý đáy mắt sâu kín nhìn Tiêu Thủy Vân.
Tiêu Thủy Vân liếc hắn hai mắt, ngầng đầu khẽ hừ một tiếng nói: “Đừng ở chỗ này giả ngu với ta, Dạ Mạch Hàn ngươi biết không, ta ghét nhất cái dạng này của ngươi, phân minh chuyện gì cũng để ý, lại hết lần này tới lần khác giả bộ như một kẻ ngu si!”
Khóe môi của Dạ Mạch Hàn run lên, mâu quang buồn bã, nếu như có thể hắn thật nguyện làm kẻ ngu si, vậy cũng không cần đối mặt những chuyện này.
“Vậy công chúa nói cho ta biết, ta nên làm cái gì bây giờ?” Thanh âm của Dạ Mạch Hàn trầm ổn rất nhiều, thu lại sắc mặt dáng dấp bất cần đời, lộ ra vài phần chăm chú.
Con ngươi u tĩnh của Tiêu Thủy Vân ngắm nhìn hắn, từ từ nói: “Ngươi trước đây giả bộ bệnh là vì sinh tồn, ta đây có thể. Nhưng lúc này ngươi chôn giấu tâm sự của mình