CHƯƠNG 416: ĐỘC XÔNG CUNG MÔN
Dịch giả: Luna Wong
Bên ngoài cửa cung.
Ánh mắt của Dạ Quân Ly hàn triệt nhìn chằm chằm Phúc Hải đến truyền chỉ, thanh âm âm lãnh nói: “Tránh ra!”
Mặt của Phúc Hải lộ vẻ khó xử, cúi đầu nói: “Vương gia, hoàng thượng có lệnh không cho đòi vào không được cung, mong rằng vương gia thứ tội!”
“Bổn vương nói, tránh ra!” Thanh âm của Dạ Quân Ly cụt hứng lạnh lẽo, mang theo vài phần sát khí.
Phúc Hải sợ đến sợ run cả người, nhưng nhớ tới hoàng mệnh hắn chỉ có thể cắn răng nói: “Vương gia nếu như muốn tiến cung, cứ giết lão nô đi.”
Mâu quang của Dạ Quân Ly nhất thời phát lạnh, một chưởng đẩy hắn ra, sãi bước đi vào, phía sau Phúc Hải vội vội vàng vàng nói với cấm quân: “Ngăn vương gia lại.”
Liền thấy cấm quân chung quanh nhất ủng mà lên!
Ánh mắt của Dạ Quân Ly lạnh lùng quét người chung quanh, hắn một cước đá văng cấm quân cản đường ra, sãi bước đi ra phía trước.
“Mau ngăn vương gia lại, không thôi hoàng thượng tức giận lấy tính mệnh của bọn ngươi.”
Phúc Hải đi theo bên người Dạ Đình Giang nhiều năm, biết rõ tính tình của Dạ Đình Giang, nếu để cho Dạ Quân Ly xông vào trong cung, bọn họ đều bị trị tội, ngay cả ngự tiền tổng quản thái giám như hắn cũng không ngoại lệ.
Những cấm quân này sợ bị giáng tội, không biết là ai đi đầu rút kiếm ra, bắt đầu công tới phía Dạ Quân Ly.
Mâu quang của Dạ Quân Ly ngoan lệ, đoạt lấy trường kiếm trong tay cấm quân kia, liền lẻ loi một mình chém giết, cũng may Dạ Quân Ly tiếc mạng người, hạ thủ nơi chốn lưu tình, không đến mức tổn thương tính mạng của bọn họ.
Những cấm quân này cũng lo lắng tổn thương Dạ Quân Ly khó giữ được cái mạng nhỏ này, bởi vậy cũng chưa từng hạ ngoan chiêu.
Nhưng một phen như thế, lại là Dạ Quân Ly chiếm thượng phong, rất nhanh hắn liền đánh tới trước ngọ môn, xa xa hắn liền thấy thân ảnh gầy gò của Mạnh Thanh Hoan quỳ gối trong tuyết, trong tay thị vệ sau lưng cầm hai thanh trường kiếm bén nhọn để ở trên cổ của nàng.
“Tiểu cửu.” Nhìn một màn này, Nhãn thần của Dạ Quân Ly chợt sâu, dẫn theo trường kiếm trong tay huy phía thị vệ giữ Mạnh Thanh Hoan.
Hai người kêu lên một tiếng đau đớn té trên mặt đất, trên mặt tuyết trắng noãn nhất thời nở đầy nhiều đóa hồng hoa, dị thường đẹp mắt.
“Dạ Quân