CHƯƠNG 418: TA NÊN LÀM CÁI GÌ BÂY GIỜ
Dịch giả: Luna Wong
“Dạ Quân Ly, trời vì sao đột nhiên đen thế?” Trong tròng mắt sâu kín của Mạnh Thanh Hoan mang theo một ít hoang mang, mới vừa rồi nàng còn thấy ánh mặt trời chiếu trong tuyết trắng mịt mùng, sáng chói mắt, vì sao trong lúc nhất thời lại biến thành hắc sắc.
Đưa tay không thấy được năm ngón.
Dạ Quân Ly nghe lời này, thần tình nhất thời chấn động, cặp mắt yêu dị kia của hắn nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Hoan, nhìn nàng đưa hai tay tựa hồ đang sờ cái gì, đáy lòng của hắn run lên, đột nhiên nắm tay nàng, thanh âm run dữ dội hơn: “Tiểu cửu, nàng làm sao vậy?”
Mạnh Thanh Hoan trừng mắt nhìn, nàng lắc đầu thanh âm khốn hoặc lại hỏi: “Vì sao ta nhìn không thấy ngươi, Dạ Quân Ly. . .” Thanh âm của nàng mang theo nghẹn ngào nhẹ nhàng, coi như ủy khuất lại tựa như sợ.
Dạ Quân Ly đầy mặt kinh sắc, hắn run rẩy giơ tay lên đặt ở trước mắt Mạnh Thanh Hoan lắc lắc, nhưng đôi con ngươi trong suốt kia không thấy bất luận chớp động gì.
Tim của hắn chỉ một thoáng nhéo cùng một chỗ chăm chú ôm nàng vào trong ngực, thanh âm xấp xỉ điên cuồng hướng về phía người chung quanh hô to: “Truyền thái y, nhanh đi truyền thái y!”
Trong óc của Mạnh Thanh Hoan sát nhiên thanh minh vài phần, không phải trời tối, là ánh mắt của nàng. . . Nhìn không thấy?
Nàng ngẩn người, cho đến khi cảm thụ được thân thể của Dạ Quân Ly run rẩy, hình như có nước mắt nóng rực ở trên mặt của nàng, một giọt lại một giọt, đau đớn lòng của nàng.
“Dạ Quân Ly, ngươi đừng khóc, ta. . . Ta không sao.” Mạnh Thanh Hoan sờ so.ạng hắn, muốn thay hắn lau đi lệ khóe mắt, tay nàng chạm được lồng ng.ực của hắn từ từ đi lên trợt.
Dạ Quân Ly nắm tay nàng, dán gò má của mình, đôi con ngươi yêu dị kia liễm một tầng sương mù dày đặc sâu đậm ngắm nhìn nàng, lẩm bẩm thanh âm nói: “Tiểu cửu, tiểu cửu của ta, ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?”
Mạnh Thanh Hoan đột nhiên nhắm hai mắt lại, cản trở nước mắt sắp tràn ra, nàng phân minh có thể cảm nhận được dương quang ấm áp chung quanh, nhưng trong lòng tựa thấu xương hàn, để cho thân thể nàng không ngừng run.
Bookwaves.com
Tựa như vậy ở chỗ sâu trong đáy lòng lan tràn đau nhứ, từ từ thôn phệ nàng, cho đến khi nàng mất