Đang chìm đắm trong hồi ức có chút buồn, Hàm Ý Vị Băng không để ý có một bàn tay đáp lên vai mình.
"Ồ, gu của anh là mấy chị trưởng thành? Lần đầu anh biết đấy."
Một giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên ở sau lưng, như một liều thuốc tỉnh thần, Hàm Ý Vị Băng lập tức tỉnh táo.
"Chỉ là thanh mai trúc mã?"
Lòng bàn tay của hắn đủ lớn để bao trọn bả vai của cô, vừa dùng sức, liền ôm trọn Hàm Ý Vị Băng vào lòng.
Hơi ấm của Bạc Thần Kiêu thấm qua lớp áo mỏng, bao phủ lấy cô giữa đầu xuân se lạnh.
"Chỉ là anh trai em gái?"
"Băng Băng, em chỉ coi tôi là anh trai?"
Bạc Thần Kiêu nhẹ giọng hỏi, giọng của thiếu niên đã bắt đầu có sự từ tính của một người đàn ông trưởng thành, dễ nghe đến mức khiến Hàm Ý Vị Băng tê dại từ sống lưng đến cổ.
Tuy vậy, bản năng cầu sinh giúp cô nghe ra được sự tức giận trong từng câu chữ của Bạc Thần Kiêu, đặc biệt là hai chữ "Băng Băng" nghe thế nào cũng thấy nguy hiểm.
"Khụ khụ..." - Hàm Ý Vị Băng ho khan ra tiếng, không hiểu vì sao có chút chột dạ, nhưng lại không biết mình đã làm gì sai mà hắn lại phản ứng như thế, đơn giản liền rúc đầu vào lòng hắn, giả làm đà điểu, thuận tiện giả vờ đáng thương để được khoan hồng.
"Anh...!Anh không phải là đang làm nhiệm vụ sao..." - Hàm Ý Vị Băng lí nhí, cô mà biết hắn về, liền sẽ không dại dột để cho hắn biết việc mình lén hỏi thăm gu con gái của hắn, bại lộ thế lực liên minh của cô và Lam Hoài Ly.
Khó khăn lắm mới có một người thường xuyên ở cạnh Bạc Thần Kiêu chịu tiết lộ thông tin của hắn cho cô, đa số đều rất kín miệng, Lam Hoài Ly chơi thân với cô nhất, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, cô phải nghĩ cách lấp liếm mới được.
Suy nghĩ quá nhập tâm, cô vô thức vươn tay, sờ mó họa tiết thêu trên quân phục của hắn, còn thuận tiện rờ rờ quân hàm của hắn.
Bạc Thần Kiêu lạnh nhạt nhìn con đà điểu không an phận trong ngực mình, không trả lời.
"Các vị, nếu cảm thấy tò mò về đời tư của tôi, chi bằng tự thân đến hỏi."
Bạc Thần Kiêu nhìn về phía những đàn anh đàn chị của Hàm Ý Vị Băng, giọng điệu bình thản.
Hàm Ý Vị Băng dụi đầu vào lòng hắn nên không thấy được ánh mắt lạnh lùng của Bạc Thần Kiêu khi nói những lời này, cũng như vẻ sợ hãi trong mắt các chị gái xinh đẹp kia.
"Băng Băng còn nhỏ, đang tuổi ăn học, chớ có làm phiền em ấy."
Sau đó liền quen đường quen lối cong lưng, luồn tay xuống khớp gối của Hàm Ý Vị Băng, cô vừa thất thần tí thôi, chân liền rời khỏi mặt đất, nằm gọn trong ngực của Bạc Thần Kiêu.
Tuy hơi bất ngờ, Hàm Ý Vị Băng vẫn theo thói quen vươn hai tay ôm cổ, còn vặn thân thể để tìm tư thế thoải mái nhất.
Các nữ học sinh khóa trên vốn đang sợ hãi vô cùng, không biết bản thân sẽ bị Bạc Thần Kiêu xử lý như thế nào.
Vị Thống Quân tương lai này từ nhỏ đã nói một không hai, phiền nhất là có người khác giới hỏi thăm chuyện tư của hắn.
Lần này xác thật là lỗi của bọn nàng, nhưng mà không có cách nào khác, bởi cô gái duy nhất được thân cận với Bạc Thần Kiêu, chỉ có Hàm Ý Vị Băng mà thôi.
Các nàng bây giờ phải cẩn thận như vậy, là vì trước đó đã có quá nhiều người to gan lớn mật làm trái với quy tắc của thiếu gia nhà Bạc Thần, nặng thì mất mạng, nhẹ thì cả gia tộc bị đày khỏi thủ đô.
Đang hối hận và thấp thỏm, lại nhìn thấy động tác tự nhiên như không có gì không đúng của Hàm Ý Vị Băng, lại nhìn sang Bạc Thần Kiêu đang đứng im đợi người trong ngực chỉnh tư