Hàm Ý Vị Băng cảm thấy không ổn.
Vòng tay của Bạc Thần Kiêu ấm áp vô cùng, cô vừa muốn nằm im hưởng thụ, nhưng nghĩ lại từ nãy đến giờ hắn không thèm phản ứng cô, liền bắt đầu sợ hãi.
Bạc Thần Kiêu hiếm khi tức giận với cô, dẫn đến lúc chuyện xảy ra, Hàm Ý Vị Băng không có kinh nghiệm, cũng không biết nên làm như thế nào.
Mấy lần trước cô chưa kịp làm gì, hắn liền tự hết giận.
Hàm Ý Vị Băng mãi suy nghĩ, tới lúc hồi thần, cô phát hiện mình đang ngồi yên ở ghế sau trên xe của Bạc Thần Kiêu.
Hắn đặt cô lên ghế, đợi Hàm Ý Vị Băng tự giác xê dịch vào bên trong.
Thấy cô ngồi ổn, Bạc Thần Kiêu liền cúi đầu ngồi vào.
Hắn đóng cửa lại, chân vắt chéo, im lặng lấy ra một tập hồ sơ được để sẵn trong ngăn kép để coi.
Không như mấy lần trước, vừa vào xe là sẽ lập tức ngồi gần cạnh Hàm Ý Vị Băng.
Cũng không như mấy lần trước, quan tâm hỏi han cô học như thế nào, đi học có thấy vui không.
Trong xe chỉ có hai người họ, tài xế không biết là đi đâu vậy, chỉ có hơi ấm phà ra từ máy sưởi, cùng với hương chanh mà cô thích.
Không khí lặng im, thoáng chốc chỉ còn tiếng hít thở không biết là của ai.
Hàm Ý Vị Băng nhìn khoảng trống rộng gần ba gang tay giữa hai người, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Vì thế cô vô cùng tâm cơ mà dùng chân phải khều khều gót giày của chân trái, sau khi cho rằng giày bên trái đã đủ lỏng lẻo, liền giả vờ hất chân trái trong vô thức.
Chiếc giày búp bê màu hồng quả nhiên đúng theo ý muốn của cô, rơi ra khỏi chân, rớt xuống ngay trên thảm xe.
Đặc biệt là, rớt xuống một chỗ ngay trong tầm mắt của Bạc Thần Kiêu.
Thảm xe là màu đen yêu thích của hắn, giày của cô màu hồng nhạt, nổi bần bật.
Hắn nhất định là thấy được.
Hàm Ý Vị Băng cứ như vậy mà chờ ba mươi giây, đợi Bạc Thần Kiêu buông hồ sơ tròn tay, sau đó cúi đầu nhặt giày rồi mang vào cho cô.
Hắn sợ cô lạnh, nhất định sẽ vừa quở trách, vừa dùng bàn tay ấm áp của mình để xác nhận xem cô có bị lạnh không.
Trước đó đều là như vậy, việc rớt giày, một nửa là Hàm Ý Vị Băng thật sự bị rớt, một nửa là cô tự chủ động làm nó rơi ra.
Chỉ để được hắn quan tâm.
Dù cho có làm rơi bao nhiêu lần, hắn cũng sẽ bất đắc dĩ mà chiều chuộng cô, không một lời than vãn.
Hàm Ý Vị Băng tin tưởng, lần này hắn cũng sẽ như vậy.
Sẽ dịu dàng chăm sóc cho cô,