[Threeshot] Đôi Mắt Lửa

Chương 4


trước sau


Chap 3.2

“Căn phòng đó có gì không ổn?”-Yuri thì thầm khi đang cùng Jessica bước khỏi nhà của trưởng làng.

“Không ổn?”-Jessica thắc mắc.

“Chỉ là trực giác thôi, căn phòng bỏ hoang một năm trời tại sao bàn ghế lại ngăn nắp như vậy?”

“Thay vì hỏi tôi cậu có thể đi thẳng vào vấn đề không?”

“Jong Suk bảo rằng trước khi rời khỏi nhà Hyomin từng có cuộc cãi vã rất quyết liệt với ba mình tại phòng của cô ấy.”

“Khoan đã, tại sao cậu biết là phòng của Hyomin?”-Jessica khó hiểu cắt lời Yuri.

“Bình hoa đã vỡ nát cùng với số hoa héo úa dưới mặt đất, vừa chứng minh được nơi xảy ra tranh cãi là phòng của Hyomin vừa có thể đoán đó không đơn giản là cãi nhau mà còn có xô xát. Nhưng điều làm tôi thắc mắc là vì sao bàn ghế bên cạnh lại không bị xê dịch hay ngã theo.”

“Có thể lúc ấy trưởng làng tức giận nên đã tiện tay cầm bình hoa ném vỡ.”

“Vô lý! Cậu nhớ lại hiện trường khi nãy xem. Giả định nếu trưởng làng tức giận ném vỡ bình hoa thì vị trí của những mảnh vỡ phải cách xa bàn ít nhất 2m tính luôn trường hợp nó đập vào tường văng ra, đằng này những mảnh vỡ lại ngay dưới chân bàn, ngoài việc xô xát khiến chúng rơi xuống đất ra tôi không nghĩ được cách nào khác.”-Yuri bác bỏ lập luận của Jessica bắt đầu giải thích.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ý cậu là với một lực đẩy khiến bình hoa rơi xuống thì bàn ghế bên cạnh sẽ theo đó xê dịch hay ngã theo, còn lúc chúng ta nhìn thấy chiếc ghế được kéo sát vào bàn rất ngăn nắp?”

“Chính xác! Và tôi lại tự đặt ra một câu hỏi: Nếu trong tình thế cấp bách đó Hyomin hay trưởng làng có thể bình thản mà kéo ghế trở lại không? Tôi cũng đã hỏi một đứa trẻ trong nhà và biết được từ sau cuộc cãi vã đó cho đến lúc phát hiện cái chết của Hyomin không có bất kỳ ai vào căn phòng vì lệnh cấm của trưởng làng.”

“Như vậy chẳng lẽ trưởng làng đã trở về căn phòng và dọn dẹp chúng lần cuối nhưng còn bình hoa thì sao, nếu đã dọn dẹp thì phải dọn luôn cả bình hoa?”

“Cả cậu cũng cảm thấy không hợp lý trong suy luận của mình rồi.”-Khẽ cười, đôi mắt sắc bén hướng về phía ngôi nhà họ vừa mới rời khỏi: “Nếu tôi bạo gan đặt ra một giả thuyết Hyomin vẫn chưa chết và chính cô ấy đã trở lại căn phòng đó thì sao?”

“Giả thuyết này quá mơ hồ.”-Sau một thoáng ngạc nhiên, lắc nhẹ đầu bước về phía trước.

“Tôi có thể… ”-Yuri định nói tiếp mạch suy nghĩ của mình bỗng dưng phía sau gáy có một luồng khí lạnh rợn người, cái cảm giác này hệt như lúc hồn ma tối qua chạm tay vào mặt mình khiến Yuri run cầm cập, đầu lưỡi tê cứng chả thể thốt được lời nào.

Jessica quay người lại nhìn, sự im lặng đột ngột của Yuri làm cô có phần bất an và đúng như dự đoán, hồn ma ấy lại xuất hiện và đang lơ lửng phía sau Yuri. Đôi mắt đỏ rực dần lấp đầy con ngươi, Jessica đưa tay ra kéo cô bạn đang đứng chết trân về phía mình, lạnh lùng nói: “Chuyện vừa rồi là sao, cô muốn chúng tôi giải oan cho cô ít nhất cũng cho chúng tôi biết cô là người như thế nào và người hại chết cô là ai chứ?”

Hồn ma cười buồn bay gần hơn về phía họ và điều đó làm Yuri càng thêm sợ hãi nép sát sau lưng Jessica chỉ dám hé đầu ra nhìn: “Yah, đừng có lại gần, có gì cứ nói đi!”

Jessica khẽ nhíu mày nhìn bàn tay Yuri đang run rẩy nắm chặt vạt áo mình, song vẫn im lặng chờ đợi lời giải thích từ hồn ma.

“Như các người đã thấy hồn ma đó không phải là tôi, nhưng tôi không thể nói bất kỳ điều gì với hai người. Hai người phải tự tìm ra sự thật và giải oan cho tôi.”

“Tại sao?”-Yuri buột miệng hỏi.

“Người đã chết không thể tiết lộ quá nhiều chuyện mà người sống không biết, việc tôi có thể làm là giúp các cô đưa ra sự chỉ dẫn và gợi ý thôi.”

Dứt lời hồn ma bay thẳng về phía họ lướt ngang qua giữa cả hai khiến Yuri rùng mình khiếp sợ, tay chân bủn rủn không còn đủ sức đứng vững. Bên cạnh Jessica vẫn đang rất cảnh giác nhìn theo hồn ma: “Đi thôi Yuri, cô ta đang muốn chúng ta đi theo cô ấy kìa.”

“Tôi… muốn đi vệ sinh… ”-Nói rồi Yuri bỏ tay khỏi vạt áo Jessica chạy đi mất.

“Yuri… ”-Jessica kêu to nhưng cũng chẳng đuổi theo, đôi mắt cô trở lại hồn ma đang khoanh tay nhún vai với mình.

“Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt đó, là cô ta nhát gan quá thôi.”

“Hừm!”

“Nhưng không thể phủ nhận một điều là khả năng suy luận của cô ấy rất nhạy, với sự chỉ dẫn của tôi trong ba ngày có thể tìm ra được hung thủ đấy chứ.”

“Đủ rồi, Yuri sẽ làm rất tốt nếu như cô không hù dọa cậu ấy nữa.”

“Chưa gì đã bênh vực, nhưng tôi nhắc cô nhớ rõ một điều. chỉ còn hơn 2 ngày thôi, nếu không tìm ra được sự thật Yuri nhất định phải chết.”


“Tại sao lại là cô ấy?”-ánh đỏ trong con ngươi đã dịu đi, Jessica thấp giọng hỏi.

“Đến khi tìm ra sự thật cô sẽ hiểu thôi. Cô

ấy trở về rồi kìa!”-Hồn ma lại lơ lửng trước mặt cô gái da ngăm vừa rụt rè bước đến.

“Này, cách xa tôi một chút, đứng gần cô tôi chả thể tập trung được gì.”

.

.

.

“Cô dẫn chúng tôi đi đâu vậy?”-giọng nói run run, Yuri chỉ dám hé một con mắt để nhìn đường, tay thì cầm chặt chiếc điện thoại, thứ phát ra ánh sáng duy nhất khi họ đang đi vào trong hang.

Nhờ vào đôi mắt đỏ rực của mình, Jessica không cần dùng điện thoại vẫn có thể nhìn rất rõ trong đêm tối: “Tập trung đi, ở đây gần thác nước nên trơn lắm đấy.”

“Cậu có nghe tiếng gì không?”-Yuri hỏi nhỏ bên tai Jessica khi cô nghe có tiếng động lạ.

“Có thể là tiếng nước chảy thôi.”-Tuy cũng có nghe tiếng sột soạt nhưng nhìn thấy vẻ sợ hãi của Yuri Jessica không muốn làm cô sợ hơn.

NGAO

Tiếng kêu lớn làm cả hai giật mình, điện thoại trên tay Yuri đã rớt xuống đất tắt ngấm đi: “Quỷ tha ma bắt, hư rồi!”-Yuri khẽ rít lên khi thứ ánh sáng duy nhất đã lặng tăm, không gian trước mặt bỗng dưng tối om và rùng rợn, nhìn sang bên cạnh phát hiện ra đôi mắt đỏ rực của Jessica Yuri chỉ biết căm nín, suýt chút nữa cô đã la to lên vì sợ.

“Đừng sợ, dùng điện thoại của tôi này!”-Jessica lấy điện thoại của mình đưa cho Yuri.

“Cảm ơn… ”

Đi thêm vài bước ngắn, cảm giác sợ hãi theo đó cũng ngày một tăng lên. Nuốt ực nước bọt xuống cuống họng, Yuri cố ép bản thân tiến về phía trước.

Con đường xa lạ với những cơn gió lạnh lẽo thổi tới, lâu lâu thứ âm thanh ghê sợ lại phát ra xen lẫn tiếng nước chảy róc rách của con suối đầu nguồn. Được một đoạn cả hai đã bắt đầu thích ứng với mọi thứ đột nhiên phía trước mặt xuất hiện những đốm sáng chớp tắt liên tục giữa màn đêm tối đen, điều tồi tệ hơn là những đốm sáng đó đang tiến gần họ, ngày một gần.

Cả hai hốt hoảng nhìn nhau bất giác cùng lùi về sau vài bước nhưng đốm đó vẫn kiên trì nhìn về phía họ.

THÌNH THỊCH THÌNH THỊCH.

MÉO
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tiếng động vừa phát ra cũng là lúc con mèo đen vụt ngang qua hai người chạy đi mất. Yuri và Jessica bị hành động bất ngờ đó làm khiếp sợ lùi nhanh về sau. Cả người cứng đờ hầu như không thể cử động, nhưng so với Jessica trông Yuri còn thảm hại hơn, cô ấy đã vã đầy mồ hôi rồi.

“Không sao đâu Yuri, chỉ là con mèo thôi mà!”

“Không sao… không sao… ”-Yuri tự lẩm bẩm một mình, nhìn xuống bàn tay đang được nắm chặt bởi người bên cạnh.

Jessica bối rối rụt tay về: “Tôi chỉ sợ cậu làm rơi điện thoại lần nữa thôi…”

“Ừm… vẫn còn trên tay tôi đây…”-Yuri cố tạo không khí để bớt căng thẳng hơn nhưng vô tình bị trượt chân té nhào về phía trước.

“AAA… ”

“Cậu không sao chứ Yuri?”-Jessica đi tới, giọng nói lo lắng hỏi.

“Tôi không sao nhưng điện thoại của cậu… ”-Yuri cầm lấy chiếc điện thoại cũng đã tắt ngấm do ướt nước lên, đôi chân mày khẽ châu lại khi bàn tay vừa chạm vào thứ gì đó, vội đưa lên cho Jessica xem.

“Jessica, tôi vừa chạm vào thứ gì này, cậu nhìn xem nó là cái gì thế?”

Đôi mắt đỏ rực mở to lên nhìn trân trân vào vật Yuri đang cầm trên tay, chính xác nó là xương cánh tay của một người. Sau vài giây trấn tĩnh, Jessica lướt nhanh xuống chỗ Yuri vẫn đang ngồi bệt dưới đất, thần kinh gần như bị đóng băng hoàn toàn khi trông thấy chiếc đầu lâu nằm lăn lóc ở đó, Jessica không dám tưởng tượng nếu Yuri mà biết được cô ấy đang bên cạnh một xác chết phản ứng của cô ấy sẽ như thế nào.

“Không có gì… chỉ là một khúc gỗ thôi… ”

“Vậy à, thật may quá!”

Yuri thở phào bỏ khúc xương trở lại toan đứng dậy đột nhiên không gian tối om chợt bừng sáng, hồn ma đã biến mất từ lúc họ vào trong hang bất ngờ xuất hiện khiến cả hai giật nảy người.

“Yuri, thứ cô vừa cầm chính là cánh tay của tôi.”

TBC.

Định viết dài hơn nhưng tự dưng thấy lạnh lạnh, tim đập nhanh quá, thôi chúc các bạn ngủ ngon nha, có gì sai sót các bạn bỏ qua, vì viết xong không dám đọc lại nên vậy đó :(



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện