Sau cùng buổi tập cũng xong, mồ hôi cả hai cô trò mướt mát và đôi chân đã mỏi nhừ, Tuệ San nhìn bộ dạng ướt đẫm của mình trước gương rồi có chút ái ngại.
Nữ nhân giảm độ điều hòa xuống, mong khí lạnh sẽ mau chóng làm mát lại cơ thể bởi sắp tới bữa ăn tối rồi, đồng thời cũng quay ra giục Trân Nhi:
- Tan học rồi, em lên thay đồ rồi xuống dùng bữa với cả nhà đi
Trân Nhi nằm ngả ra đùi Tuệ San, con bé cười tươi lộ ra vài chiếc răng sún, vui vẻ:
- Em còn có mồ hôi, mẹ bảo phải đợi ráo một lúc mới được tắm...!Hì hì, chị cũng ướt đẫm mồ hôi kìa
Tuệ San cười nhẹ, hai cô trò ngồi đó một lúc rồi cơ thể cũng hạ nhiệt hơn, Trân Nhi chạy thoăn thoắt lên phòng còn cô gọi điện cho A Nghiêm báo tối nay về muộn, cũng không quên gọi trước cho Khuất Ngôn Chấn từ chiều.
Hắn ta vẻ không đồng ý và lại hơi nổi đóa lên nhưng vì thái độ quyết liệt của Tuệ San mà đành hạ mình xuôi theo ý cô
Tuệ San thở dài, đi trên hành lang lát gỗ về hướng phòng bếp, căn biệt phủ này bề ngoài đã bệ vệ, hùng vĩ như vậy đến khi vào sâu bên trong mới thật là tráng lệ.
Sàn gỗ ấm lạnh theo mùa, gạch sứ cao cấp, các chi tiết trang trí cũng không phải đồ vật bình thường...!Tuệ San chạm tay vào vài thứ, ánh mắt lại đượm buồn một chút, còn nhớ nhiều năm trước, trong căn biệt thự Đàm gia ở, những thứ này không là gì cả nhưng hiện tại, với cô lại quá xa vời.
Căn biệt thự bị bán đi, số tiền trả cũng thật bèo so với giá trị thật cho đến căn nhà cấp bốn cô ở bây giờ, đầy đủ mọi thứ đồ sinh hoạt nhưng độ tiện nghi hào hoa một thời thì không
Nữ nhân đang trân trân nhìn vào một chiếc bình cổ thì giọng Mã Lê Thanh từ xa gọi tới:
- Tuệ San...!em dạy xong rồi sao?
Cô nghe tiếng hắn mà chỉ thêm mệt mỏi, liền bĩu môi một cái rồi thay đổi thái độ khác, đối diện với tên tiểu tử này thì cười lên khả ái, nhẹ nhàng:
- Vâng ạ, mới xong thôi
Mã Lê Thanh mới tắm xong, hắn tỏa ra mùi thơm đặc trưng của mình và dần tiến lại cô, nữ nhân không quan tâm tới bề ngoài tên này ra sao mà là cái hương nước hoa khốn kiếp kia.
Còn nhớ lần trước Ngôn Chấn vì chút mùi còn đượm lại đã đoán ngay ra là mùi hương của nam nhân, còn trúng phóc của Mã Lê Thanh, kết quả là “Ngài Khuất” đã nổi cơn ghen tuông vớ vẩn gì đó mà hành cô từ phòng tắm tới ra ngoài phòng ngủ
Tuệ San bất giác lùi lại, dè chừng:
- Anh...!Anh đừng lại gần đây quá
Mã Lê Thanh còn đang vui vẻ thì liền sững lại, vốn nghĩ cái nắm tay lúc nãy và thái độ hòa nhã hôm nay của Tuệ San thì đã tha thứ cho hành động ngông cuồng của bản thân mấy hôm nọ mà có vẻ là chưa hẳn.
Nam nhân có chút sượng, hỏi:
- Tuệ San, có chuyện gì sao?
Nữ nhân đơn thuần chỉ không muốn bện hương của tên tiểu tử này nhưng sau cùng nghĩ ra một kế sách, liền giả vờ bản thân còn sự ám ảnh và yếu đuối.
Tuệ San quay đi rồi bấu chặt vào đốt cổ mình, móng tay găm sâu để tạo vết, cơ thể cũng tự rúm ró lại cùng giọng nói như mềm oặt đi:
- Kh...!Không.
Anh đừng lại gần đây...!em chỉ ngắm chiếc bình này vì nó đẹp chứ...!chứ không có ý đồ gì cả
Mã Lê Thanh nghe vậy liền hiểu ra, hắn mau chóng tiến lại mà áp chế cơ thể Tuệ San vào lồng ngực mình, hai tay ôm chặt sau lưng và eo, ép chặt nữ nhân mà hạ giọng van cầu:
- Tuệ San, hôm đó là tôi nóng giận và hoảng quá nên mới quá tay với em.
Đã xin lỗi em nhưng em còn đương giận phải không? Nào nói đi, tôi phải làm gì nữa? Em đừng sợ hãi như thế, tôi thích em là thật, sẽ không làm gì tổn hại đến em nữa, từ nay và về sau
Tuệ San