Khuất Ngôn Chấn trong văn phòng, từ từ xem qua các xấp tài liệu trước mắt, vẻ mặt vẫn vậy, điềm nhiên và an nhàn, chỉ tập trung vào việc trước mắt.
Bất giác A Nghiêm gây náo loạn từ ngoài cửa chạy vào, hấp tấp còn ngã dụi xuống thảm phòng, mọi chuyển động hỗn loạn ấy cũng không khiến tâm trạng Khuất Ngôn Chấn dao động, hắn vẫn bình thường làm việc, không hỏi, không liếc nhìn, cũng không quan tâm.
A Nghiêm lẩm bẩm cơn đau nhẹ vừa đến rồi cũng hiểu lí do cho thái độ của người trên kia, kể từ sau khi Tuệ San cứ thể bỏ đi, Chủ tịch của anh đã thay đổi đi rất nhiều.
Như cây non mất đi sức sống vậy, mới chớm nở hân hoan đến với bao điều tốt đẹp của cuộc đời thì liền bị vùi dập rồi chết khô.
Khuất Ngôn Chấn vừa mới đắm chìm trong tình yêu của nữ nhân ấy mang lại, hắn trong lòng luôn hướng tới cô bằng tất cả những gì mình có nhưng bởi vậy mà mất cô cũng rất nhanh.1
Sau cùng, A Nghiêm chỉnh đốn lại bản thân, cẩn trọng đi tới mặt bàn rồi đặt xuống mảnh giấy nhỏ với nét chữ nghuệch ngoạc viết vội, thở dài lấy hơi rồi báo cáo:
- Thưa Chủ tịch, chúng ta đã có manh mối đầu tiên của cô Đàm Tuệ San.
Đây là đầu số quốc tế, được gọi đến máy điện thoại của nữ y tá Chân Quả vừa trưa nay, cuộc gọi diễn ra trong 25 giây và chỉ có đơn phương cô Đàm gọi điện, lên tiếng và tắt máy ngay.
Bất giác cây bút trên tay Khuất Ngôn Chấn liền tự động rơi bộp xuống mặt bàn, bấy giờ hắn liền trở lại con người đang có cảm xúc, giác quan, bỏ đi cái bề ngoại ảm đạm của mình mà lao tới tờ giấy như thứ thuốc thần tiên cứu mình ngay trong giây phút sinh tử.
Nam nhân cẩn trọng đọc rồi ghi chép lại nắn nót trên một trang sổ mới, thật nâng niu với nguồn thông tin ít ỏi này.
A Nghiêm căng thẳng nhìn về chủ nhân trước mặt, có phần lo lắng cho chuyện sau này, hai năm qua yên ổn và phát triển đều đều thì tới đây sẽ lại cuốn vào một vòng xoáy mới
Một thời gian sau
Tuệ San – hiện tại là Serein thong thả đi trên đường phố Moscow trở về căn hộ nhỏ, cô khệ nệ hai bên tay là mấy túi xách đồ từ cửa hàng tiện lợi thì đột nhiên là điện thoại của bà ngoại:
- Tuệ San, mau về đây, chúng ta có một vị khách đặc biệt
Tuệ San cười nhẹ, cô chủ động đoán:
- Có phải chủ Maksim hay anh Dmitry tới không bà?
Bà ngoại cô trong điện thoại cứ biểu lộ ra giọng nói vui vẻ, gây tò mò cho nữ nhân này rất nhiều:
- Không phải, một người rất đặc biệt, cháu mau về đi.
Hẹn gặp ở nhà
Dứt lời, bà ngoại liền tắt máy.
Tuệ San nhìn cuộc gọi đã ngắt thì có chút thắc mắc, cô cũng hào hứng về thật nhanh, tuyết đang rơi dày hơn rồi.
Hiện tại cuộc sống của Tuệ San có thể coi là khá tốt, căn hộ nhỏ được chú Maksim chuẩn bị cho, bà ngoại được điều trị tốt và hồi phục được hơn 1 năm, hàng ngày Serein vẫn tiếp tục công việc mình yêu thích nhất, đó là nhảy múa hay nhận show biểu diễn ballet tại một số nhà hát kịch lớn của thành phố
Tại căn hộ nhỏ
Tuệ San thong thả bước vào, cô nhìn sang hai đôi giày tây của nam, thắc mắc là ai đến rồi vòng qua phòng bếp để cất đồ, tiện gọi ới lên:
- Bà ơi, cháu về rồi
Ngay sau đó, chiếc xe lăn của bà ngoại cô được ẩn tới bởi người đàn ông mà nữ nhân đã cố quên trong suốt 2 năm qua, Khuất Ngôn Chấn.
Hắn trò chuyện vui vẻ với