===============================================================
Mình sẽ thay đổi linh hoạt cách xưng hô với thái hậu để thể hiện rõ cảm xúc trong câu cũng như lời thoại do ai đang nói (nghĩ).
===============================================================
Lý Doanh cẩn thận quan sát những tấm thẻ này như đang dò xét từng chút lợi ích.
Bên trong điện Giang Sơn rất yên tĩnh.
Liễu Tự Như trong chốc lát ngắn ngủi đã nghĩ đến rất nhiều điều.
Thiên tử không từ chối trả lời câu hỏi của ông, cũng không dùng ánh mắt đe dọa ông không nên hỏi thì đừng hỏi, vậy nghĩa là hắn rất tín nhiệm ông.
Điều này khiến trái tim ông cảm thấy yên ổn lại.
Liễu Tự Như không nhịn được, lại hỏi: "Ngài, làm như thế nào mà học được tay nghề này?"
"Y luôn muốn ăn món đó.
" Lại một tấm thẻ khác bị ném vào chậu than, Lý Doanh chậm rãi nói: "Vốn muốn sau này mọi chuyện đã định thì làm cho y ăn.
"
"Quân hậu tám năm sau! " Liễu Tự Như nói tiếp, cảm thấy da đầu tê dại từng hồi, không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ! "
"Trẫm hại chết y.
" Yết hầu Lý Doanh khẽ động, nói: "Trẫm, hại chết y.
"
Liễu Tự Như bỗng nhiên hiểu ra, vì sao ngày đó Lý Doanh tỉnh lại thì điên cuồng như vậy, vì sao quân hậu bắt đầu trở nên lạnh nhạt, thờ ơ.
Ông trời tàn nhẫn đến mức nào, đã cho bệ hạ một cơ hội làm lại từ đầu, lại cũng cho quân hậu một cơ hội.
Nếu chỉ có một người đến từ tám năm sau!
Liễu Tự Như nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: "Bánh nướng hiện tại chưa xuất hiện trên phố, hôm nay ngài chủ động tặng bánh, quân hậu nhất định có thể phát hiện ra.
"
"Y tin ta.
" Lý Doanh mở miệng, vẻ mặt không biết là buồn hay là vui: "Y vẫn luôn cho rằng chỉ cần ta uống say, sẽ không nói dối.
"
Trái tim Liễu Tự Như căng thẳng.
"! ! Ta không biết nói dối.
" Lý Doanh nói, "Nhưng ta đã lộ tẩy rồi.
"
"Y quá tin ta, chỉ cho rằng ta say thì sẽ không rảnh suy nghĩ nhiều, sẽ theo ý y đưa ra đáp án.
" Hắn nhìn chằm chằm vào tấm thẻ gỗ trong tay, nói: "Chỉ cần y lại hỏi thêm lần nữa, thì cho dù ta có nói như thế nào, cũng đều là sai.
"
Hắn đúng là không đến từ tám năm sau, hắn đến từ hai mươi năm sau.
Hắn vốn nên không biết Vân Thanh Từ hỏi như vậy là có ý gì, nhưng hắn uống say sẽ không nói dối, chỉ biết theo lời y nói ra.
Hắn dám nói, Vân Thanh Từ sẽ dám tin, nhưng Vân Thanh Từ trước nay là kiểu người đã hỏi là phải hỏi đến tường tận gốc rễ, cho dù là đã sống lại cũng vậy, trước khi sự hoài nghi chưa được chứng thực, y nhất định sẽ còn hỏi nữa.
Lúc sau y lại trèo lên người hắn ép hỏi về Ninh phi là có thể nhận ra.
Kế tiếp, chỉ cần Vân Thanh Từ nhân lúc hắn tỉnh táo lại hỏi cùng một câu hỏi lần nữa, nhất định sẽ nhận được đáp án.
Nếu như hắn trả lời không biết có ý gì, Vân Thanh Từ sẽ hiểu được, đáp án hắn đưa ra lúc say rượu là phản xạ có điều kiện.
Nói cách khác, y sẽ hiểu rằng trong lúc say rượu, Lý Doanh cũng có thể hiểu được câu hỏi của mình.
Mà lúc tỉnh táo, hắn không có quyền nói không phải.
Cho nên, tặng bánh, chỉ đơn thuần là muốn lấy lòng.
Thẻ tên hết cái này đến cái khác bị ném vào chậu than, lửa bén nhanh cháy cũng rất đượm, xèo xèo bốc lên cao.
Đợi đến khi tất cả các tấm thẻ đều bị thiêu rụi, Lý Doanh ngẩng đầu lên, nói: "Bồi thường cho những người này, rồi đưa ra khỏi cung.
"
Muốn giải tán hậu cung ư!
Liễu Tự Như ý thức được, vừa rồi hắn quan sát những tấm thẻ này là đang cân nhắc thế lực sau lưng những phi tần ấy.
Hắn đến từ tương lai, ngai vàng đã ngồi nhiều năm rồi nên càng cẩn thận hơn, cho dù là giải tán hậu cung, cũng phải xác nhận mình có thể khống chế được những thế gia này.
Có lẽ, ngày đó hắn tỉnh lại đã nghĩ tới chuyện này, chỉ là việc nước quá nhiều, mãi cho đến khi bế triều mới có thời gian tỉ mẩn sắp xếp lại.
Ông nhắc nhở: "Ngày mai là ba mươi, lúc này mà giải tán hậu cung thì e là các thế gia sẽ có ý kiến.
"
"Vậy thì năm sau.
"
Vân Thanh Từ khi nhìn thấy cái bánh kia, việc đầu tiên chính là thử độc, muốn dẹp tan ý định đầu độc mình của Lý Doanh.
Lý Doanh giỏi quá mà.
Tặng một cái bánh thôi còn dám tính kế y.
Tuy rằng kiếp trước y thấy cái bánh thịt nướng kia rất ngon, nhưng thật ra nhìn cũng không khác những cái bánh nướng khác, nếu nói ra thì, có khác là khác ở chỗ cái bánh này bên trong có nhồi thêm thịt, nên nhìn đầy đặn hơn những cái bánh nướng bình thường.
Đây cũng là chuyện rất bình thường.
Lý Doanh biết y đa nghi, cố ý thuận theo tương kế tựu kế, mục đích có lẽ là muốn chứng minh với Vân Thanh Từ mình không hề cố ý giấu giếm ——
Nếu Vân Thanh Từ không chắc chắn được chuyện này.
Vậy hắn sẽ thản nhiên làm như thật sự không biết Vân Thanh Từ đang nói cái gì.
Còn nếu Vân Thanh Từ đoán ra, vậy thì hắn sẽ là vì muốn thỏa mãn ăn uống của Vân Thanh Từ mà không để ý đến việc có thể làm lộ bí mật của bản thân.
Thật là cảm thiên động địa.
Lý Doanh sống lại một kiếp, thật sự là càng ngày càng biết tính toán.
Vân Thanh Từ ném bánh nướng đi, bưng chén lên ăn đơn giản một chút thức ăn, rồi sắp xếp sai người bưng bánh nướng đứng dậy tới Giang Sơn điện.
Ngày mai ba mươi, trong cung đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, Vân Thanh Từ xuống loan giá, giày bông giẫm lên tuyết, để hơi lạnh làm dịu đi đầu óc đang nóng hầm hập.
Y muốn xem xem, lúc Lý Doanh tỉnh táo, sẽ trả lời câu hỏi của y như thế nào.
"Thanh Từ.
"
Bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
Vân Thanh Từ dừng bước, thái hậu ngồi ngay ngắn trên loan giá, từ trên cao nhìn y, mặt thì mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại rất lạnh nhạt: "Con đã lâu không đến cung của ai gia rồi, dạo này vẫn khỏe chứ?"
Dạo này Vân Thanh Từ muốn ở một mình trong cung, chuyện dây dưa với Lý Doanh còn chưa rõ ràng, tốt