Nàng cẩn thận chỉnh đốn lại phong thái, giày bông thêu hoa giẫm lên bậc thang, vạt váy quét qua cánh cửa.
Loan giá đang dừng lại trong viện, Vân Thanh Từ "hôn mê bất tỉnh", áo Lý Doanh khoác trên người y, kiên nhẫn canh bên cạnh y, dáng vẻ quan tâm cực kỳ.
Phát hiện thái hậu đi tới gần, hắn mới xoay mặt lại.
Ngày đó hành pháp giá đón người, thái hậu đã phát hiện ánh mắt của hắn không còn giống ngày trước nữa, bây giờ bị hắn nhìn, càng lạnh người hơn.
Nàng khẽ cười, nói: "Sao hôm nay hoàng đế lại phô trương lớn như vậy?"
"Nghe nói mẫu hậu đi đường rất gấp gáp, quân hậu lại hôn mê bất tỉnh, trẫm lo lắng có phải có thích khách tấn công hay không, cho nên sai người đến hộ giá." Lý Doanh bình thản nhìn thái hậu, nói: "Nhìn mẫu hậu đi vội vàng, thái dương đổ cả mồ hôi, không biết đã bị việc gì làm cho hoảng sợ?"
Trương thái hậu đương nhiên không thể nói bà ta vội vàng trở về là muốn phạt Vân Thanh Từ ngăn y làm ra càng nhiều những chuyện bất lợi đối với bà, đệ đệ ruột bị giết, vị trí thống binh bị cướp đi, Trương gia hiện giờ có thể nói là hận Vân gia thấu xương, đặc biệt càng căm hận Vân Thanh Từ.
Nhưng nhìn dạng vẻ công khai che chở y, âm thầm công kích của Lý Doanh, bà ta chỉ có thể nói: "Thanh Từ đột nhiên đổ bệnh hôn mê nên ai gia vội vàng đưa y về, truyền thái y đến khám, còn không phải đến loan giá cũng nhường cho y rồi đấy sao."
"À?" Lý Doanh tiến lên một bước, nói: "Không biết vì sao quân hậu đột nhiên đổ bệnh?"
Hắn tới gần làm cho thái hậu vô cùng căng thẳng.
Đứa con một tay nàng nuôi lớn, bây giờ cũng đã cao hơn nàng rất nhiều, lúc khoanh tay rũ mắt nhìn nàng, cực kỳ giống quân lâm thiên hạ, trên người có cái nhìn kiêu ngạo cùng thiên uy chói mắt.
Nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Thái tử năm nào tùy ý nàng sắp xếp, sai xử đã trưởng thành thành một tân đế, nhưng hắn rõ ràng phải nên kính trọng nàng, sợ hãi nàng như trước kia chứ, mặc dù sự giáo dục của nàng có chút không từ thủ đoạn, thì cũng vẫn phải mang ơn nàng như trước mới đúng.
Dẫu sao thì, nàng cũng là một người mẫu hậu yêu thương hắn mà.
Nàng vốn nên che trên đỉnh đầu hắn, như mây mù, như trời quang, tuỳ ý hô mưa gọi gió mới đúng.
Trương thái hậu lặng lẽ lui về phía sau một bước, cố gắng cười nói: "Có lẽ thời tiết lạnh, bệnh cũ của y tái phát, ai gia cũng chỉ chào hỏi với y thôi, không ngờ thằng bé này nói hôn mê là hôn mê, thật khiến người ta lo lắng."
Nàng nói xong, lại nhìn về phía Vân Thanh Từ, mặt mũi tỏ vẻ hiền lành.
"Thì ra là như vậy." Lý Doanh nói: "Trẫm còn tưởng rằng mẫu hậu vì chuyện của cữu cữu, giận chó đánh mèo lên quân hậu."
Hắn không chút kiêng dè nói đến việc này, sắc mặt thái hậu lúc này hơi tái đi, nàng nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được nhìn về phía Lý Doanh, khó nén tức giận: "Ngươi còn biết ai gia sẽ giận chó đánh mèo? Chỉ vì hắn cướp đồ gốm của Vân Thanh Từ thì hắn đáng tội chết sao?!"
"Đâu chỉ có vậy." Lý Doanh giọng nhẹ nhàng, chậm rãi nói: "Trẫm có chứng cứ, hắn từng mang binh bao vây một nhà dân ở ngoại thành, cưỡng chiếm dân nữ, đánh chết cha người ta, chôn cất qua loa, dân nữ kia cũng chỉ đi ngang qua hậu viện Hầu phủ ra ngoài thôi."
Thật ra còn có nhiều hơn nữa, nhưng đó đều là chuyện của kiếp trước, mấy năm này chính là mấy năm hắn nâng đỡ Trương gia thăng tiến, là một chuyện cực kỳ quan trọng.
Trương thái hậu mở to mắt, lúng túng nói: "Có, có chuyện như vậy thật sao?"
"Cướp đồ gốm của quân hậu là có thể nhìn ra hắn quen đường quen nẻo." Lý Doanh hàm ý sâu xa nói: "Trẫm thưởng cho tổ phụ tự mình xử lý cữu cữu, đã là ân điển to lớn rồi."
Hắn lại xem đó là ân điển?!
Rõ ràng là giết người vạch tội, tâm địa hiểm ác!
Móng tay Trương thái hậu ghim vào da thịt.
Hắn làm sao có thể mặt không biến sắc nói ra câu này? Còn nói trước mặt mẫu hậu như nàng.
"Niệm tình mẫu hậu sống lâu ở thâm cung, không biết Trương Tư Vĩnh làm chuyện xấu nên trẫm cũng chưa từng đến quấy rầy." Lý Doanh rốt cục dời tầm mắt khỏi người nàng, nặng nề nhìn Vân Thanh Từ, nói: "Nhưng mẫu hậu vì chuyện của cữu cữu mà giận chó đánh mèo Thanh Từ, xem ra do gần đây thường xuyên đi phúng viếng đã nghe được những lời không đàng hoàng ở Trương gia?"
Đây là đang quở trách!
Thái hậu sợ hãi cả kinh, nói: "Tuyệt không có chuyện này! Ai gia chỉ vì đột nhiên mất đi đệ đệ, trong lòng có chút khó chịu..."
"Đó là do thái hậu quá đau buồn."
"Đúng vậy..."
"Phải nghỉ ngơi thật tốt mới đúng." Lý Doanh nói: "Hôm nay những cấm vệ đã đưa tới này đều ở lại coi giữ Thái Từ cung, bảo vệ mẫu hậu không bị làm phiền."
Trương thái hậu tái mặt.
Lý Doanh chậm rãi nói: "Ngày mai ba mươi, cung yến ồn ào, mẫu hậu cũng không cần đi."
Trương thái hậu đột nhiên ngước mắt lên.
Đây là, giam lỏng.
Vân Thanh Từ âm thầm mở rộng tầm mắt.
Lý Doanh thật sự là rất giỏi tính kế, lúc trước giết Trương Tư Vĩnh, nói nếu không giao đồ gốm ra sẽ khiến Trương Tư Vĩnh chôn vùi theo, giao ra đồ gốm rồi thì lại nói là khi quân.
Hôm nay quở trách thái hậu, thủ đoạn cũng gần giống, nếu thái hậu thừa nhận là Trương gia xúi giục, Trương gia ắt sẽ bị lột xuống một lớp da, còn nói là do quá đau buồn thì sẽ bị hắn thuận thế giam lỏng.
Lẽ ra lúc này Lý Doanh vẫn chưa nên thuần thục như vậy mới đúng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, trong lòng y vẫn rất vui sướng.
Xem ra kiếp này y có thể thưởng thức một màn mẹ con đại chiến của Lý Doanh và thái hậu rồi, nếu hắn trừ Trương gia, chính là trừ đi cánh tay phải, đến lúc đó Vân gia độc chiếm, hắn chẳng phải là càng dám giận mà không dám nói sao?
Lúc này xung đột với thiên tử chỉ phản tác dụng, thái hậu chỉ có thể bực bội, bấm bụng nén giận.
Liễu Tự Như mở miệng: "Thái y tới rồi ạ."
Thái y ôm rương gỗ vừa định hành lễ, đã bị Lý Doanh ngăn lại, cảm giác áp bách vừa rồi đối với thái hậu cũng bay sạch, nói: "Không cần đa lễ, mau đến xem quân hậu đi."
"Ưm..." Trước khi thái y tiến lên, Vân Thanh Từ đã yếu ớt tỉnh lại, không để ý thái hậu đang tức giận, vẻ mặt mê mang nói: "Ta đang ở đâu đây?"
Lý Doanh bước tới trước mặt y, muốn đưa tay chạm vào y, xong lại cẩn thận rụt tay về, dịu dàng nói: "Ngươi đang trong cung thái hậu."
Vân Thanh Từ quan sát thái độ của hắn đối với mình, vừa âm thầm tính toán vừa nói: "Sao ta lại ở đây?"
"Không quan trọng." Lý Doanh cũng không muốn để y biết thái hậu có tâm chĩa mũi nhọn vào chuyện này, nói: "Trẫm lập tức đưa ngươi hồi cung."
"Ò." Vân Thanh Từ mềm nhũn lại dựa trở về, lặng lẽ liếc mắt nhìn thái hậu một cái, nói: "Ta cảm thấy cả người nhũn ra, không động đậy được."
"Vậy thì không cần đứng dậy, ngồi loan giá của mẫu hậu hồi cung đi." Không có sự đồng ý của thái hậu, Lý Doanh trực tiếp quyết định: "Mẫu hậu thương ngươi như vậy, nhất định sẽ đồng ý."
Trương thái hậu bị ép đồng ý: "..."
Hai phu phu này kẻ xướng người hoạ, rõ ràng là muốn tịch thu loan giá của nàng.
Thái y chẩn đoán Vân Thanh Từ không có gì đáng lo, loan giá vừa mới trở về lại quay lại đường cũ.
Nhìn Vân Thanh Từ "suy yếu" được nâng đi, thái hậu chậm rãi đi vào trong cung, vẻ mặt