Cánh cửa nặng nề rơi xuống, mọi người thi nhau thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng trốn thoát.
Nhưng chúng ta có thể làm gì nếu chúng ta trốn thoát? Đây là ngày tận thế, và không có bát kì nơi nào được xem là an toàn.
Gia đình họ cũng không biết sống chết như thế nào.
Một số cô gái bắt đầu thút thít, và các chàng trai thì trầm mặt và không biết phải đi đâu tiếp theo.
Mọi hy vọng của mọi người đều tập trung vào Trác Phàm, nhưng cũng không ai dám bước đến để hỏi, không ít người lúng túng.
Lúc này chứng tỏ gừng đã già và cay.
Giáo sư Carlos hỏi, "Chàng trai trẻ, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?"
"Đi với tôi, trước tiên tìm một nơi an toàn để ở tạm, xong việc, tôi sẽ đón các người trở về căn cứ." Trác Phàm ra hiệu cho mọi người đi theo, "Hơn nữa, từ bây giờ, các người sẽ gọi tôi là ông chủ."
Ông chủ?
Cái cách xưng hô này không chỉ gợi nhớ cho Giáo sư Carlos về việc ông từng làm việc trong một công ty công nghệ cao khi ông còn trẻ.
Trác Phàm không nhìn lại, và đi về phía trước.
Công ty Shelter đã bắt đầu muốn khống chế phế tích, thời gian không còn nhiều, phải ngay lập tức thu xếp những người sống sót và tìm người của Công ty shelter để giành quyền kiểm soát khu di tích.
Truyện được đăng tại dembuon.vn.
Chẳng bao lâu, cả nhóm đã đến rìa Đại học Foxtown.
"Helena, cô đưa họ đi thẳng về phía trước.
Ở đó chắc có rất nhiều xe buýt học sinh, tất cả đều là xe buýt rất kiên cố.
Đưa họ đến ngã tư Quốc lộ 30 và đợi tôi ở đó." Trác Phàm đưa tay ra chỉ.
"Ông chủ! Tôi không muốn rời xa anh." Helena dứt khoác từ chối.
"Đây là mệnh lệnh!" Tuy nhiên, thái độ của Trác Phàm còn cứng rắn hơn, Helena chỉ có thể đồng ý, nhưng rõ ràng cô ấy không tình nguyện.
Những ngày tận thế đã biến cô thành một con dao sắc bén, hăng hái chiến đấu.
"Seo, tôi nhớ cậu thường ăn trộm xe.
Chờ một chút nữa sẽ đã đến lúc sử dụng kỹ năng của cậu." Trác Phàm chỉ vào một anh chàng có mái tóc xoăn trong đám đông.
Người bị điểm không khỏi sững sờ, hắn là một tên giang hồ có tiếng trong trường, giỏi nhất là bẻ khóa trộm xe, không ngờ lúc này lại có vai trò chủ chốt, hắn liền vỗ ngực nói: "Được rồi, ông chủ, những chiếc xe buýt cứ để tôi lo!"
Mọi việc đã chuẩn bị xong, Trác Phàm sẽ đưa Tiểu Hoàng, Tiểu Phạng và Wolfgang đến nhà thờ của trường, nơi có những tàn tích thời tiền sử.
Một bàn tay nhỏ bé mềm mại đột nhiên nắm lấy Trác Phàm, "Xin chờ một chút."
Trác Phàm giật mình, anh không có ấn tượng gì với cô gái có mái tóc màu cam trong sáng và mềm mại này.
"Ông..
ông chủ." Annie, giống như những người khác, vẫn cần phải thích nghi với cái cách xưng hô này.
"Tôi nghe thấy rằng có rất nhiều tồn tại rất đáng sợ trong nhà thờ của trường, một trong số đó là con người.
Tôi cũng nghe thấy họ nhắc tới ngươi, nên..
nên ngươi hãy cẩn thận"
"Cô tên gì?" Trác Phàm hỏi, hiển nhiên cô gái trước mặt đã thức tỉnh thành người tiến hóa.
"Tôi tên là Annie."
"Được rồi, Annie, tôi sẽ nhớ cái tên này." Trác Phàm cười với cô rồi quay người rời đi.
* * *
Bên ngoài nhà thờ của trường.
Soth ủ rũ nhìn hố sâu xanh thẳm trong nhà thờ.
Hắn phái hai đội tinh nhuệ đi điều tra, nhưng tới bây giờ cũng không có hồi âm gì, không có tin tức, thậm chí tín hiệu của người liên lạc cũng biến mất.
Điều này khiến hắn rất tức giận nên ra lệnh cho xe tăng nổ súng bắn phá, một phát bắn xuống, nhà thờ gần như bị san phẳng, nhưng hố sâu vẫn không thay đổi.
"Chết tiệt, đi theo tôi!" Sự kiên nhẫn của Soth đã đến giới hạn, và ra lệnh hạ gục tất cả mọi người.
Nếu không vào hang hổ thì làm sao bắt được hổ con.
Nếu như việc phát hiện phế tích mà không dám đi xuống, e rằng sau khi trở về công ty nhất định sẽ không phải là chuyện tốt gì.
Vì nó ở dưới lòng đất