Wolfgang giang hai tay ra, cựa xương trên nắm đấm như xuyên thủng bầu trời, đằng đằng sát khí, chỉ về phía Soth.
"Hả? Một tiến hóa giả khác? Muốn đánh tay đôi sao? Được thôi!" Soth cũng bị thu hút bởi những chiếc cựa xương của Wolfgang, và hét vào mặt thuộc hạ của mình, "Ta sẽ giải quyết chuyện này! Đi giết thằng nhóc Châu Á trong bụi rậm ấy đi!"
Mà Trác Phàm cũng không hứng thú để đánh với Soth.
Thay vào đó, hắn nhường lại sân khấu cho Wolfgang và quay sang tấn công những tên lính của công ty shelter.
Đa Đa Đa-
Mặc dù Trác Phàm đang bắn loạn, nhưng mỗi phát bắn đều có thể trúng mục tiêu với độ chính xác gần như tuyệt đối, trung bình hai viên đạn là có thể tiêu diệt một kẻ địch.
Tiểu thuyết được dịch và đăng tại dembuon.vn.
Nhưng có quá nhiều kẻ thù, và điều quan trọng nhất là chúng có vũ khí hạng nặng!
Vút -
Một quả tên lửa lao tới với vành đai khói trắng phía sau.
"Cái *, có cần chơi lớn quá không!" Trác Phàm vội vàng nhảy sang chỗ khác, và nơi quả tên lữa bắn trúng bị nổ tung một cái lỗ to.
"Tiểu Hoàng, Tiểu Phạng, tấn công!" Trác Phàm cũng không kiên nễ gì liền ra lên cho con bài tủ của mình ra sân.
Tiểu Phạng hóa thân thành hình dạng Anubis, tay cầm "Minh giới chi bảo hộ" lao vào đám người.
"Aaaa"
"Quái vật!"
"Cẩu đầu nhân"
"Mau đánh chết hắn! Mẹ nó, quái vật này vậy mà đao thương bất nhập!"
Sự xuất hiện của Tiểu Phạng trong hình dạng Anubis đã gây ra một chút hỗn loạn, trong một thời gian ngắn ba người đã bị giết.
Và Tiểu hoàng thì không khác gì hổ lạc vào bầy cừu, chỉ cần một cái vuốt chạm tới người là sẽ có một người chết đi.
Về phần Trác Phàm, bọn chúng thậm chí không thể đụng tới góc áo, chỉ cần lao vào trong vòng bán kính năm mét thì sẽ bị bắn vào đầu.
Mặt khác, trận chiến giữa Wolfgang và Soth còn tàn khốc hơn nhiều.
Khi mới giao đấu, ngực của Wolfgang bị lưỡi dao của Soth để lại một lỗ sâu và dài, thậm chí còn lộ cả nội tạng.
"Hừ, phế vật? Mày làm tao quá thất vọng." Soth cười khinh bỉ, nhưng nụ cười nhanh chóng ngưng tụ trên khuôn mặt.
Vết thương trên ngực của Wolfgang đã lành lại với một tốc độ đáng kinh ngạc!
"Ta vẫn chưa đánh toàn lực đâu, đợi lát nữa ngươi cùng đừng xin tha!" Wolfgang lao tới, và những mũi nhọn bằng xương xuyên qua nhãn cầu của Soth.
Ngay cả khi toàn bộ cơ thể được bao bọc bởi những lưỡi dao sắc nhọn thì nhãn cầu vẫn là nơi mềm mại nhất.
Vào ngay giây phút quyết định ấy, Soth đã nhắm mắt lại, nên vuốt xương không thể đâm vào được!
"Haha, bỏ cuộc đi, ta là chính là thiên địch của ngươi!" Mặc dù Soth nhắm mắt, nhưng tay vẫn không dừng lại, và ánh sáng lưỡi từ lưỡi đao lóe lên, thậm chí hắn còn cắt đứt vuốt xương của Wolfgang.
Nhưng xét về khả năng của cả hai, Soth vẫn là người chiếm ưu thế hơn Wolfgang.
Thập nhị sứ đồ, Lưỡi gươm của Chúa..
Quả nhiên danh bất hư truyền!
Tuy nhiên, Wolfgang nhìn chiếc cựa xương bị đứt lìa trên nắm đấm của mình mà không hề sợ hãi, thay vào đó, ngược lại khóe miệng lại giương lên, "Tới đi, để chúng ta chiến tiếp thôi!"
Sau đó, anh đột ngột rút nửa vuốt xương còn lại ra ném nó ra chỗ khác, và sau đó..
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Soth, hai hàng xương mới mọc ra từ nắm đấm của Wolfgang.
Lần này, sắc bén hơn, cứng rắn hơn!
Soth cũng đang ở trong trạng thái hưng phấn nhìn Wolfgang với ánh mắt khát máu như một con sói, "Chà, khả năng tái sinh của ngươi càng mạnh, ta giết ngươi càng nhiều lần, ta càng vui vẻ!"
Hai người lại lao vào nhau, thế này cuộc chiến sẽ càng điên cuồng và đẫm máu.
Thể chất của hai người gần như giống nhau, Soth năng lực hung hãn hơn, nắm chắc thượng phong, nhưng Wolfgang lại có khả năng tự phục hồi mạnh mẽ, bất kể là chấn thương gì, đều có thể trong khoảng thời gian rất ngắn sẽ hồi phục.
Ngay khi trận chiến bước vào giai đoạn kịch liệt, một tiếng gầm đột nhiên vang lên từ mặt đất.
"Là phế tích!"
"Phế tích đã được khai quật!"
Cho dù là Trác Phàm, Wolfgang hay Soth, họ ngay lập tức hướng mắt về trung tâm nhà thờ.
Từ phía đó nhìn thấy bốn cột trụ khổng lồ của những tàn tích cổ xưa bùng lên từ cái hố không đáy tỏa ra ánh sáng xanh lam, từ từ vươn lên.
Bên dưới cột, với một tiếng gầm như sấm, một lối đi