Cơ thể đã sắp nổ tung, câu nói này của Đường Tú Linh lại như một chậu nước lạnh, lập tức dập tắt ngọn lửa trong cơ thể.
Trương Tử Trạch buông Đường Tú Linh ra, sắc mặt anh vô cùng u ám.
“Tôi ghét nhất bị lợi dụng, tại sao cô lại cho rằng tôi sẽ vì có được thân thể của cô mà giúp cô?”
Cập nhật sớm nhất tại.
Cả người Đường Tú Linh trần trụi, cô đã hy sinh tất cả tự tôn của bản thân mình rồi.
Nhưng người đàn ông này vẫn không muốn giúp đỡ.
Đường Tú Linh vô cùng tuyệt vọng, ngồi xổm xuống đất nhặt quần áo lên.
Cô đứng dậy mặc quần áo vào, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Trương Tử Trạch đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh im lặng nhìn bóng lưng ngày càng mơ hồ của người phụ nữ.
Mãi đến khi cửa lớn bị đóng lại, sắc mặt vốn dĩ đã u ám của anh càng trở nên khó coi hơn.
Vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng trong đầu không thể nào xua đi dáng vẻ nhặt quần áo của người phụ nữ.
“Hừu…”
Trương Tử Trạch thầm mắng bản thân một câu, sau đó cầm ô xông ra ngoài.
Bên ngoài mưa rơi xối xả.
Đường Tú Linh đứng trong mưa, bước chậm từng bước.
Sau lưng hình như vang lên tiếng bước chân, Đường Tú Linh không nghe thấy, trong đâu cô chỉ có khuôn mặt của con gái.
Trương Tử Trạch không đồng ý giúp đỡ, cô chỉ đành tìm người khác giúp đỡ.
Cô tuyệt đối không thể từ bỏ được.
“Cầm ô đi.”
Bên tai vang lên giọng nói của Trương Tử Trạch, Đường Tú Linh xoay người, Trương Tử Trạch cầm một cây ô đứng trước mặt cô.
Đường Tú Linh im lặng nhìn Trương Tử Trạch, cô không nói gì, mà lại xoay người rời đi.
Chút thương hại đó của Trương Tử Trạch, cô không cần!
Sao cô gái này lại bướng bỉnh thế chứ!
Nếu cô mặt dày một chút, gạo nấu thành cơm, sáng mai lại để anh giúp đỡ, anh không thể nào vô liêm sỉ không giúp đỡ được.
Sao lại cố chấp thế?
Trương Tử Trạch nhìn người phụ nữ hoàn toàn không chịu nhận ý tốt của mình, anh lại tiến lên một lần nữa, sau đó ép đưa cây dù cho Đường Tú Linh.
“Tôi bảo cô cầm thì cô cầm đi, nếu không cô đừng hòng tôi giúp đỡ!”
Đường Tú Linh lại cảm thấy Trương Tử Trạch không thể nào giúp đỡ mình được, tất cả mọi chuyện anh làm bây giờ đều là đang đùa giỡn mình thôi!
Đường Tú Linh vứt cái ô của Trương Tử Trạch xuống đất, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi không cần sự giúp đỡ của anh! Cút đi.”
Nói xong câu đó, Đường Tú Linh cứ thế chạy trong