“Vào đi!”
Giọng nói của Trương Tử Trạch mang theo chút giận dữ.
Đường Tú Linh ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt cô ướt đẫm nước mưa, người đàn ông trước mắt mặt mày lạnh lùng, sa sầm mặt đứng trước cửa lớn.
Đọc truyện tại đây.
Cô cược thắng rồi.
Bối Bối bệnh nặng, cô không thể tìm được ai có thể giúp mình nữa.
Đến nhờ vả Trương Tử Trạch chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Đây là người có quyền thế duy nhất cô quen lúc này.
Đường Tú Linh đứng dậy từ dưới đất, chậm rãi đi vào trong.
Cả người cô ướt sũng, lúc bước lên sàn gạch trong nhà, mỗi một bước đi đều để lại dấu chân dơ bẩn.
Giống như nội tâm Đường Tú Linh lúc này vậy, vì Bối Bối, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để bán mình rồi.
“Nói đi, cô quỳ gối bên ngoài nhà tôi là vì chuyện gì?”
Sáng sớm lúc rời khỏi đây, cô gái này nói anh buồn nôn ngay trước mặt anh.
Bây giờ, cô lại quỳ gối trước cửa nhà mình, Trương Tử Trạch nghĩ cũng biết cô gái này có chuyện cần cầu cạnh anh.
Đường Tú Linh cắn chặt môi, cô không biết có phải mình tưởng bở không.
“Người… Người thân của tôi bị bệnh, bác sĩ nói tìm bác sĩ Ryan phẫu thuật tỷ lệ thành công sẽ cao hơn, tôi muốn xin anh giúp đỡ”.
“Bác sĩ Ryan? Người thân của cô bị bệnh tim à?”
Đường Tú Linh ngẩng đầu, trong lòng có chút hy vọng, rõ ràng Trương Tử Trạch nói thế là có quen bác sĩ Ryan.
“Nhưng vì sao tôi phải giúp cô?”
Trương Tử Trạch khinh thường xì một tiếng, anh đứng trước mặt Đường Tú Linh, sau đó nâng cằm người phụ nữ lên.
“Tôi thừa nhận mình có chút hứng thú với cô, nhưng nếu cô tưởng cô muốn gì được nấy với tôi, thì tôi khuyên cô nên đi bệnh viện tâm thần khám đi!”
Người đàn ông nói chuyện lạnh lùng vô tình, Đường Tú Linh cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô quỳ xuống trước mặt Trương Tử Trạch, giọng điệu vô cùng thấp kém.
“Van xin anh… Chỉ cần anh có thể nhờ bác sĩ Ryan giúp đỡ, cái gì tôi cũng có thể làm được hết…”
Bình thường Trương Tử Trạch không thích làm khó người khác.
Nhưng câu nói mình buồn nôn của cô gái này lúc sáng vẫn còn văng vẳng bên tay, đến tận bây giờ anh vẫn chưa nguôi giận.
“Cô gái, muốn có được thứ gì thì đương nhiên phải trả giá, tôi không nhìn ra được trên người cô có giá trị gì cả.”
Sắc mặt Đường Tú Linh tái nhợt.
Cô đứng lên từ dưới đất, Trương Tử Trạch vốn tưởng rằng cô gái này sẽ tuyệt vọng rời đi.
Nhưng, Đường Tú Linh lại cởi quần áo trước mặt anh.
Từng cái từng cái, tất cả quần áo đều rơi xuống đất.