Đường Nhất Manh khoác cánh tay Trương Tử Trạch, sau đó, đưa tấm thẻ có thời gian kết hôn đã chọn sẵn cho anh xem.
“Tử Trạch, con chọn một ngày đẹp đi, như vậy cũng dễ dàng chuẩn bị hôn lễ hơn.”
Mẹ Trương – Ôn Tuyết đứng bên cạnh cũng lên tiếng.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Trước kia, bà ta cũng không truy hỏi việc kết hôn của Trương Tử Trạch, thậm chí còn hi vọng Trương Tử Trạch có thể tìm được một cô con dâu khiến bà ta hài lòng.
Mặc dù trong mắt bà ta, Đường Nhất Manh trong mắt hoàn toàn không đủ tư cách.
Nhưng có lẽ do trực giác, hoặc có lẽ do bản năng, bà ta luôn cảm thấy người phụ nữ tên là Đường Tú Linh kia sẽ mang đến nhiều biến động.
Mẹ Trương hận không thể ngay lập tức xác định ngày kết hôn, để Trương Tử Trạch và Đường Nhất Manh có thể nhanh chóng kết hôn.
“Con biết rồi.”
Trương Tử Trạch gật đầu với mẹ mình, sau đó nghiêm túc xem mấy ngày đã được chọn sẵn bên trên.
Một ngày là mùng tám của ba tháng sau, mùng tám tháng tám, nghe có vẻ rất may mắn.
Một ngày là mười tám tháng tám, thời gian là năm tháng sau.
Ngày cuối cùng là ngày đầu xuân năm tới, ngày hai năm tháng ba.
Tay của Trương Tử Trạch đặt ở vị trí ngày tám tháng tám hồi lâu, Đường Nhất Manh cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
“Tử Trạch, em cũng cảm thấy tháng tám rất đẹp, đến lúc đó, chúng ta có thể đến một hòn đảo rồi tổ chức hôn lễ. Vừa hay có thể hưởng tuần trăng mật ở đó luôn, em vẫn luôn muốn đi biển với anh, đến đó chúng ta sẽ cùng nhau lặn xuống nước, rồi đi ngắm cảnh trên du thuyền.”
Đường Nhất Manh kích động nói, cô ta muốn thúc giục Trương Tử Trạch chọn tháng tám.
Cô ta không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, để tránh đêm dài lắm mộng.
Trong lòng Trương Tử Trạch do dự hồi lâu, cuối cùng anh lại đặt tay lên một ngày tháng ba.
“Mẹ, vẫn nên tổ chức hôn lễ vào tháng ba năm tới thì hơn. Khi đó là đầu xuân, tiết trời trong lành, mát mẻ, vừa khéo thời gian từ nay đến lúc đó còn hơn nửa năm, đủ để chúng ta chuẩn bị một hôn lễ thật long trọng.”
Trương Tử Trạch vừa nói xong câu này, sắc mặt của Đường Nhất Manh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Cô ta hít thở thật sâu mấy lần, cố gắng nở một nụ cười thật hoàn hảo, nhưng vẫn lộ rõ vẻ cứng ngắc.
Mẹ Trương nghi ngờ nhìn con trai mình, cuối cùng, bà ta bất đắc dĩ gật đầu.
“Vậy thì chọn tháng ba năm tới đi, bây giờ bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, cũng không cần phải vội vàng.”
Đơn giản mà dứt khoát.
Vương Thục Nữ ở bên cạnh vội vàng nở nụ cười giảng hòa.
“Ngày này mùa xuân năm tới rất may mắn, tôi xem sách về thời tiết ngày tháng nói rồi, những cặp vợ chồng kết hôn vào ngày này sẽ yêu thương nhau, hạnh phúc trọn đời.”
Mẹ Trương nghe vậy, thản nhiên gật đầu.
Đường Quý nhìn con gái mình, nói.
“Nhất Manh, không phải con thích tổ chức hôn lễ ở biển hoa ư? Tháng ba năm sau vừa khéo thích hợp để tổ chức đó. Đến lúc đó, ba sẽ bày kín hội trường kết hôn bằng những đóa hoa mà con thích.”
Đường Nhất Manh gật đầu với ba mình, cô ta biết, cô ta không thể thất lễ, hay tỏ vẻ thất vọng, mà phải tỏ ra đoan trang và vui vẻ.
Đường Nhất Manh nắm lấy tay Trương Tử Trạch, cười nói.
“Tử Trạch, em muốn nhà thiết kế người Pháp – Liszt thiết kế váy cưới cho mình, em rất thích phong cách của anh ta, đến lúc đó, em nhất định sẽ mặc bộ váy cưới lộng lẫy, xinh đẹp nhất để gả cho anh.”
Đường Nhất Manh nở nụ cười vô cùng ngọt ngào với Trương Tử Trạch. Trương Tử Trạch gật đầu, nhưng lại cảm thấy như đang thiếu thứ gì đó.
Giống như trong tim ngày càng cảm thấy trống rỗng, nhưng dường như không thể tìm được thứ có thể lấp đầy khoảng trống đó.
Cuối cùng, người lớn hai bên ngồi ăn cơm cùng nhau, còn chi tiết về đám cưới chủ yếu do Đường Nhất Manh và mẹ Trương bàn bạc với nhau.
Trương Tử Trạch không có hứng thú quan tâm những chuyện này, sau khi ăn xong, anh định rời khỏi nhà, đi đến công ty.
Đường Nhất Manh đích thân tiễn Trương Tử Trạch ra cửa.
“Tử Trạch, nếu anh không muốn kết hôn, em có thể nói với ba mẹ, để họ tìm một cái cớ trì hoãn chuyện này lại.”
Đường Nhất Manh tỏ ra vô cùng biết điều, ngoan ngoãn.
Bước chân của Trương Tử Trạch đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, anh nhẹ nhàng ôm lấy Đường Nhất Manh.
“Đừng nghĩ nhiều quá, em cứ yên tâm đợi làm cô dâu đi, dù em có bất cứ yêu cầu gì, anh cũng sẽ cố gắng thỏa mãn em. Nhà thiết kế đó tên là Liszt đúng