“Đàn anh, anh có thể giới thiệu một chút về đoàn nghiên cứu của chúng ta cho tôi nghe không? Tôi vừa mới đến đây làm việc, còn rất nhiều chuyện chưa hiểu lắm. Thật ra, đã nhiều năm tôi không bước chân vào phòng nghiên cứu rồi, có rất nhiều việc đã trở nên xa lạ với tôi, đến lúc đó, làm phiền đàn anh chỉ bảo tôi nhiều hơn nhé.”
Giang Trung đương nhiên cam tâm tình nguyện giúp cô rồi. Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Trong viện của chúng ta có rất nhiều đoàn nghiên cứu, nhưng bình thường em cũng sẽ không tiếp xúc với những đoàn đội khác nhiều lắm, cứ từ từ làm quen với nhau là được. Anh chủ yếu sẽ giới thiệu cho em về đoàn nghiên cứu của chúng ta thôi.”
Đường Tú Linh gật đầu.
“Đàn anh, có chuyện gì cần chú ý hoặc cấm kỵ gì đó, anh cứ nói thẳng với tôi.”
Đọc FULL bộ truyện.
Giang Trung không nhịn được bật cười.
“Em yên tâm đi, mọi người đều chuyên tâm nghiên cứu, không có thời gian đấu đá nhau nhiều như vậy đâu.”
“Đoàn nghiên cứu của chúng ta hiện giờ có hai mươi người, lãnh đạo của chúng ta cũng chính là giáo sư của anh, ông ấy họ Lý, tên là Lý Thái Tự. Hiện nay, ông ấy đang giữ chức ở đại học trung tâm Đế Đô, anh chính là sinh viên của trường đó, sau khi tốt nghiệp Tiến sĩ, anh đi theo giáo sư gia nhập vào đoàn nghiên cứu này, đến nay vừa khéo được một năm.”
Đường Tú Linh gật đầu, trong lòng cũng rất kích động.
Giáo sư Lý Thái Tự chính là người đi đầu trong lĩnh vực nghiên cứu thuốc điều trị ung thư phổi, năm đó, nếu Đường Tú Linh không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô chắc chắn sẽ nghĩ cách gặp giáo sư Lý, sau đó cùng trao đổi với ông ấy về phương hướng nghiên cứu.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng có được cơ hội này.
“Ngoại trừ anh và giáo sư, đoàn của chúng ta còn có mười năm người đàn ông, và ba người phụ nữ, họ đều khoảng ba mươi tuổi, tốt nghiệp từ các trường đại học khác nhau, đoàn nghiên cứu của chúng ta đều rất trẻ. Đoán chừng trong một ngày, em cũng không thể làm quen hết những người này được, đợi sau khi em vào đoàn, anh sẽ giới thiệu họ với em.”
Đường Tú Linh cảm kích nói cảm ơn.
“Đàn anh, hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
Lúc này, Giang Trung cảm thấy Em này không chỉ xinh đẹp mà còn lễ phép, hiền lành, thật sự khiến trái tim anh ta đập loạn xạ mà.
“Em, tuần trước, thầy đã đi nước ngoài tham gia hội thảo nghiên cứu, cho nên hôm nay em không gặp được thầy đâu. Đến lúc đó, làm quen với mấy thành viên trong sở nghiên cứu trước là được.”
Hóa ra giáo sư Lý không có mặt ở đây, Đường Tú Linh cảm thấy hơi tiếc nuối.
Một lát sau, Đường Tú Linh cuối cùng cũng đi đến trung tâm nghiên cứu của đoàn nghiên cứu do giáo sư Lý hướng dẫn.
“Mọi người, thành viên mới của chúng ta đến rồi, mọi người làm quen với nhau một chút đi.”
Giang Trung vừa vào cửa, đã vô cùng nhiệt tình vỗ tay gọi mọi người đến gặp Đường Tú Linh.
Chốc lát, cả đống người quây đến.
Đường Tú Linh bắt tay với từng người trong đó và giới thiệu làm quen với họ.
Đa số là những người ít nói, trầm tĩnh, sau khi giới thiệu làm quen xong thì trở lại vị trí của mình, tiếp tục nghiên cứu.
Nhưng trong đó, có vài người để lại cho Đường Tú Linh ấn tượng rất sâu sắc.
Một người là đàn anh đầu trọc tên là Tôn Quốc. Mọi người đều cười gọi anh ta là người thông minh tuyệt đỉnh, xem ra tính cách của anh ta cũng rất hài hước, anh ta còn tự cười nhạo đầu tóc của chính mình với Đường Tú Linh.
Còn có một người đàn ông nữa, bởi vì quá điển trai nên Đường Tú Linh không thể tránh khỏi việc ghi nhớ ngoại hình của anh ta, anh ta tên là Hạ Trí Đạo.
Chỉ là, người đàn ông này trông có vẻ rất lạnh nhạt, dường như cũng hơi chán ghét cô thì phải.
Trong sở nghiên cứu có ba người phụ nữ, Đường Tú Linh đều đã nhớ kỹ họ.
Một người là Tiến sĩ Vương Trân, khoảng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn cô ta có vẻ rất chất phác, cẩn thận, cũng khá kiệm lời.
Một người là cô gái khoảng ba mươi tuổi, đeo một tròng kính đen trên mặt. Cô ta khá thấp, cũng hơi mập, hay cười híp mắt, trông có vẻ rất thân thiện. Cô ta tên là Đinh Hâm, là một Thạc sỹ.
Người cuối cùng là một cô gái trẻ, mới hai mươi sáu tuổi, nhỏ hơn Đường Tú Linh hai tuổi. Cô ta tên là Từ Thi Âm, ngoại hình rất xinh xắn, đáng yêu.
Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, Đường Tú Linh lại cảm thấy ánh mắt Từ Thi Âm nhìn mình có vẻ không thân thiện lắm.
Hoạt động của ngày đầu tiên chủ yếu là làm quen với các thành viên trong phòng nghiên cứu, tìm hiểu tiến triển của các công việc mọi người làm trong phòng nghiên cứu hiện giờ và tìm hiểu các số liệu thí nghiệm.
Đương nhiên, cuối cùng Giang Trung vẫn dẫn Đường Tú Linh đi xem các thiết bị trong phòng nghiên cứu.
Đường Tú Linh nhìn những dụng cụ thí nghiệm này, trong lòng ngập tràn cảm giác quen thuộc và thân thiết.
Chỉ là, hiện giờ, cô cần phải theo kịp tiến trình nghiên cứu của mọi người và cần phải cố gắng thật nhiều.
Năm sáu tuổi, cô đã thiếu thốn quá nhiều thứ.
Cả một ngày trời đi làm, mọi người đều bận rộn với công việc nghiên cứu của mình, ngược lại không hề xảy ra chuyện cô bị để mắt tới hay chuyện kỳ lạ gì cả.
Sáu giờ chiều, thời gian tan làm cuối cùng cũng đến, Đường Tú Linh vốn dĩ định đến bệnh viện thăm Bối Bối.
Nhưng, Giang Trung lại tổ chức tiệc tối chào đón người mới.
Cả phòng nghiên cứu có mười người đi, do đó, Đường Tú Linh cũng không tiện từ chối, cô chỉ còn cách đi ăn bữa tối cùng với họ.
Đến cuối cùng, khi tính tiền, Đường Tú Linh giành việc thanh toán.
Sau đó, cô lại đi cùng họ đến Karaoke hát hò.
Trong khi hát, có rất nhiều người đã uống say, Đường Tú Linh cũng bị ép uống một chút rượu.
Khi Đường Tú Linh vào nhà vệ sinh sửa sang lại áo quần, đầu tóc, Từ Thi Âm đột nhiên đi đến bên cạnh cô.
“Đường Tiếu, có phải cô thích Hạ Trí Đạo không?”
Nghe vậy, Đường Tú Linh vội vã lắc đầu.
“Hôm nay, tôi mới quen biết Hạ Trí Đạo, sao có thể thích anh ta được?”
Từ Thi Âm cảm thấy nhẹ nhõm.
“Nếu cô đã không thích Hạ Trí Đạo, sau này nếu cô theo đuổi anh ấy, hoặc tranh giành anh ấy với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.”
Đường Tú Linh trợn mắt há miệng, ngây ngốc nhìn Từ Thi Âm rời khỏi nhà vệ sinh. Thảo nào, lúc làm quen, cô ta cứ nhìn cô với ánh mắt khó chịu, hóa ra là tưởng nhầm cô là tình địch.
Đường Tú Linh đương nhiên phải nhớ rồi, cô hiển nhiên cũng không thích người đàn ông điển trai tên là Hạ Trí Đạo đó.
Từ Thi Âm quả thật đã nghĩ quá nhiều rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy, cửa phòng vệ sinh đột nhiên