Có thế nào anh cũng không ngờ tới, người phụ nữ trong phòng bao lại là Đường Cẩn Du.
Đã lâu rồi anh không nghe tin tức gì về người phụ nữ này.
Vậy mà người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, cô vẫn là vũ công của nơi này.
Giờ cô ta có hơi khác so với ngày trước, gầy gò hốc hác, nụ cười cũng trông không được tự nhiên.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Hơn nữa, cô ta còn đang đứng trước mặt mọi người nhảy múa.
Lúc trước, anh quả nhiên không nhìn nhầm, đây chính là một người phụ nữ hám tiền, ham hư vinh.
Vì tiền, cái gì cũng có thể bán.
Trương Đình Vỹ bật cười thành tiếng.
"Tổng giám đốc Trương, cô gái nhảy múa kia là đối tượng mới của anh à?"
Đoàn Tinh Trì buồn cười hỏi.
"Sao, anh thích à, tôi tặng cho anh."
Trương Đình Vỹ lạnh lùng chế giễu.
"Tổng giám đốc Đoàn, chúng ta cũng coi như quen biết, có một số việc tôi phải cảnh tỉnh ông một chút. Người phụ nữ này ngày trước cầm giấy giám định quan hệ ruột thịt giả đi lừa người khác, muốn người khác đổ vỏ!"
"Nếu như anh thật sự không nỡ bỏ vì vẻ ngoài của người phụ nữ này thì nhớ kỹ phải làm tốt công tác phòng bị, lúc quan trọng, tốt nhất là giám sát người phụ nữ này uống thuốc tránh thai, tránh cho việc qua mấy năm nữa, cô ta lại dẫn một đứa bé tới bắt anh làm ba đó!"
Mấy câu nói đó chanh chua vô cùng, ba cô gái khác trong phòng bao cùng cười phá lên.
Đường Cẩn Du cũng không có cách nào duy trì nụ cười trên mặt, cô cảm thấy mặt mình nóng như phát bỏng.
Lời nói của Trương Đình Vỹ còn có cả tiếng cười nhạo của ba người phụ nữ kia nữa.
Cứ như hóa thành thanh kiếm sắc, đâm xuyên lồng ngực cô.
Sắc mặt Đoàn Tinh Trì trở nên vô cùng khó coi.
Vốn còn tưởng rằng là một người đẹp biết điều.
Bây giờ xem ra là một ả phiền toái!
"Cút ra ngoài!"
Đoàn Tinh Trì lập tức quát Đường Cẩn Du.
Đường Cẩn Du ngước mắt nhìn về phía Trương Đình Vỹ, thấy trong đáy mắt anh ta tràn đầy vẻ chán ghét.
Đường Cẩn Du nặng nề quay người, rời khỏi phòng bao dưới ánh nhìn chế giễu của bọn họ.
Cô không dám đi tới trước mặt chị Lưu nói chuyện mình thất bại, Đường Cẩn Du chỉ có thể trốn trong nhà vệ sinh.
Cô không muốn vì chuyện này mà khóc, cho nên không ngừng động viên bản thân phải kiên cường.
Những chuyện này đều sẽ qua thôi.
Củng cố tâm lý hơn một tiếng đồng hồ, Đường Cẩn Du mới quyết định trở về phòng trang điểm nói cho chị Lưu chuyện hôm nay.
Có điều, vừa đi tới cửa, cô liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng ồn ào.
Hình như chị Lưu đang cãi nhau với một người đàn ông.
"Lưu Phỉ, hôm nay là sinh nhật Nguyệt Nhi mười tám tuổi, em về nhìn nó một cái có được không?"
Giọng điệu người phụ nữ gần như cầu xin.
Lưu Phỉ lại chỉ lạnh lùng châm chọc.
"Hàn Tuấn Phong, đấy là con gái của anh, con gái tôi đã sớm chết rồi!"
Sắc mặt Hàn Tuấn Phong lập tức trở nên tái nhợt.
"Lưu Phỉ, năm đó là anh lừa em, anh cũng muốn bù đắp cho em, Nguyệt Nhi cũng cần em mà, vì sao em không cho anh và con gái cơ hội?"
"Cho các người cơ hội?"
Lưu Phỉ cứ như vừa nghe được một câu chuyện cười lớn, chị ta cười phá lên.
"Hàn Tuấn Phong, năm đó lúc tôi sinh con gái, ai nói cho tôi biết, con gái tôi chết rồi, sau đó anh đưa con gái tôi cho vợ anh nuôi? Là ai trơ mắt nhìn tôi bị Tô Xuân bán vào trong câu lạc bộ làm kẻ mua vui! Bây giờ anh bảo tôi cho anh cơ hội à, tôi nói cho anh biết, đời đời kiếp kiếp đều không có cửa đâu!"
Sắc mặt Hàn Tuấn Phong tái nhợt, cơ thể run lên.
"Lưu Phỉ, đều là lỗi của anh, là anh hại em. Nhưng mà, dù thế nào Nguyệt Nhi cũng là con của em, chẳng lẽ em không cho con bé cơ hội sao?"
"Dựa vào cái gì mà tôi phải cho nó cơ hội, lúc đầu là con gái của anh nói vĩnh viễn sẽ không nhận người phụ nữ không sạch sẽ như tôi là mẹ của nó, nó cảm thấy rất mất mặt, cho nên con gái tôi đã chết rồi!"
Hàn Tuấn Phong bất đắc dĩ rời đi.
Lúc này Đường Cẩn Du mới nhìn thấy, Hàn Tuấn Phong nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài nho nhã.
Chỉ là trên khuôn mặt kia tràn đầy vẻ ưu sầu.
Nghe được đoạn hội thoại vừa rồi, Đường Cẩn Du đột nhiên không biết mình có nên vào hay không.
Có điều lúc còn đang do dự, Lưu Phỉ đã mở cửa.
"Đứng sững ở ngoài đấy làm gì, cứ đi vào là được."
Sau khi đi vào, Đường Cẩn Du cảm thấy rất xấu hổ.
Lưu Phỉ thì ngược lại, nở nụ cười.
"Cô không cần cảm thấy xấu hổ, chỉ là một tên đàn ông suýt chút nữa hại chết tôi mà thôi, tôi đã sớm không để trong lòng rồi."
"Chị Lưu, tôi không cố ý nghe lén đâu, lúc tôi về