Trương Tử Trạch như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, anh chẳng thèm đoái hoài đến Đường Cẩn Du nữa, mà đi thẳng ra cửa chính.
Đường Cẩn Du đang tức giận cũng nhất thời mơ màng.
Chỉ là một hình xăm đơn giản thôi mà, sao anh ta lại phản ứng mãnh liệt đến thế?
Đây là hình xăm mặt trời lúc bình minh đang hé.
Dưới hình mặt trời còn khắc thêm hai chữ, Thụy Phong.
Điều này đại diện cho Hứa Thụy Phong, mối tình đầu của Đường Cẩn Du.
Tình yêu của hai người rất nồng thắm, đến khi Hứa Thụy Phong đột ngột ra nước ngoài mới ngừng lại!
Đọc FULL bộ truyện.
Đường Cẩn Du vì thế mà đau khổ một thời gian dài mới thoát ra được.
Cô không muốn nhớ lại chuyện quá khứ nữa, nhân lúc Trương Tử Trạch đi rồi, Đường Cẩn Du cũng mặc đồ vào, rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Giờ đã khuya rồi, nên không bắt được taxi.
Đường Cẩn Du cứ thế đi trên đường hơn hai tiếng trong đồng hồ, đến khi cô tới bệnh viện, hai chân cô đã nổi đầy mụn nước.
Đường Cẩn Du không dám cho Triệu Sương biết mình đang thất nghiệp, sau khi xử lý xong mụn nước trên chân, cô rón rén đi tới phòng bệnh.
Triệu Sương đang nằm ngủ trên sofa phòng bệnh.
Đường Cẩn Du nhìn Bối Bối mấy lần, rồi mới tìm được chỗ ngủ.
Sáng hôm sau, Đường Cẩn Du bị Triệu Sương đánh thức.
“Cẩn Du, hôm qua cậu quay lại bệnh viện khi nào thế?”
“Khoảng 12 giờ, lúc đó thấy cậu và Bối Bối đều ngủ rồi, nên tớ không tiện đánh thức cậu.”
Đường Cẩn Du nói xong thì Triệu Sương bật cười nói.
“Sao công việc này của cậu tăng ca hoài vậy? Nếu không có tiền tăng ca, thì không ổn đâu.”
“Cậu yên tâm, tớ không để mình chịu thiệt đâu.”
Đường Cẩn Du gượng cười.
“Sương, tớ vẫn đang liên hệ với bệnh viện, mấy ngày tới cậu cứ yên tâm chăm sóc cho Bối Bối, giờ tớ đi làm đây.”
“Cậu yên tâm, tớ sẽ chăm sóc tốt cho cô bé.”
Hai người nói xong, thì Đường Cẩn Du lại giả vờ đi làm lần nữa.
Hôm nay, Đường Cẩn Du quyết định đích thân tới nhà họ Tần xem thử.
Cô vẫn chưa liên lạc được với ông Tần, giờ ngay cả số của thư ký cũng thuê bao, nghĩ đi nghĩ lại, Đường Cẩn Du quyết định tới nhà họ Tần xem thử, đúng lúc cô cũng từng tới đó mấy lần.
Đường Cẩn Du bắt taxi tới biệt thự ông Tần ở, rồi chủ động bấm chuông cửa, nhưng không ai ra mở.
Đường Cẩn Du liên tục bấm chuông, khoảng mười mấy phút sau, một người giúp việc mới đi ra ngoài dò thám, sau khi nhận ra là Đường Cẩn Du, mới mở cửa cho cô.
“Cô Đường, sao cô lại tới đây?”
Người giúp việc mời Đường Cẩn Du ngồi trong phòng khách, rồi bà ta đi rót trà, đặt trước mặt cô.
“Dì Tô rốt cuộc ông Tần đi đâu thế? Sao lại không có một tin tức nào?”
Mặc dù Trương Tử Trạch nói ông Tần xảy ra chuyện là do anh ra tay báo thù, nhưng Đường Cẩn Du cảm thấy, thực lực ông Tần lớn mạnh như thế, đâu thể bị người khác dễ dàng đối phó được.
“Cô Đường, tôi cũng không biết ông chủ chúng tôi đi đâu nữa, dạo này cửa nhà chúng tôi bị gõ không biết bao nhiêu lần, nên lúc nãy tôi mới phớt lờ cô, tôi cũng bị bọn họ hỏi đến phát phiền.”
“Thư ký hoặc người thân cận của ông Tần có tới thông báo tin tức cho dì không?”
Dì Tô lắc đầu.
“Ông chủ có mấy thư ký riêng và trợ lý, bình thường chuyện trong công ty đều do họ xử trí, nhưng giờ bọn họ đều mất tích, tôi không thể nào liên lạc được với họ.”
“Tôi nghe người ta nói, hình như giờ công ty cũng xảy ra vấn đề rồi, vì ông chủ không có ở đây, nên mấy phe phái khác trong công ty bắt đầu tranh giành quyền lợi, nếu ông chủ không về chủ trì đại cuộc, có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Vậy dì có biết rốt cuộc ông Tần xảy ra chuyện ở đâu không?”
Đường Cẩn Du cảm thấy cô nên hỏi xác nhận một chút, xem thử rốt cuộc Trương Tử Trạch đang dọa cô, hay chuyện này thật sự liên quan đến anh.
“Tôi nghe ông chủ nói đến Châu Phi để bàn chuyện làm ăn, an ninh trật tự nơi đó vốn đã hỗn loạn, giờ nghĩ lại, có lẽ thật sự xảy ra chuyện rồi.”
Đường Cẩn Du lại hỏi Dì Tô mấy câu, cuối cùng đành phải thất vọng ra về.
Giờ xem ra, Trương Tử Trạch là người đầu tiên nói ông Tần xảy ra chuyện, hơn nữa anh còn thừa nhận anh đã làm chuyện này, trong lòng Đường Cẩn Du cảm thấy rất hổ thẹn.
Vì cô tới nhờ ông Tần giúp, nên liên lụy đến ông, giờ ông Tần sống chết không rõ, ngay cả công ty cũng xảy ra vấn đề.
Đường Cẩn Du không biết nên giúp ông Tần thế nào, cũng không biết sau này mình có thể báo thù giúp ông được không, trong lòng cô không ngừng cầu nguyện, mong ông Tần có thể bình an trở về.
Lúc cô rời khỏi biệt thự ông Tần, đã hơn 12 giờ trưa rồi, Đường Cẩn Du tùy tiện ngồi nghỉ ngơi trong một công viên nào đó, suy nghĩ về chuyện Bối Bối và Triệu Sương ra nước ngoài trong tương lai. Hôm qua chuyện cô tới nhờ Đoàn Tinh Trì giúp đỡ đã bị Trương Đình Vỹ phá rối, rồi Trương Tử Trạch lại tới làm nhục cô, Đường Cẩn Du nghĩ tới những chuyện Trương Tử Trạch đã làm với cô tối qua, trong lòng tràn đầy chán ghét.
Lúc cô nghĩ đến đây, thì bỗng nhận ra điện thoại trong tay mình đang đổ chuông.
Là một dãy số lạ, Đường Cẩn Du do dự một lúc, mới nghe máy.
“A lô, chào anh, xin hỏi anh tìm ai?”
Đường Cẩn Du lễ phép hỏi.
“Đường Cẩn Du, tôi là Hạ Trí Đạo, giáo sư Lý về rồi, sau khi ông ấy biết chuyện của cô, thì gọi cô về sở nghiên cứu một chuyến, ông ấy có mấy lời muốn nói với cô.”
Đường Cẩn Du rất ngạc nhiên, thật ra cô mới tới sở nghiên cứu MU có mấy ngày, mà khoảng thời gian đấy giáo sư Lý luôn tham dự hội thảo ở nước ngoài, chưa từng về nước.
Trước hôm cô bị sa thải, Đường Cẩn Du vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ quay lại MU nữa, nhưng cô không thể ngờ rằng, giáo sư Lý lại gọi cô về.
Không biết tại sao, trong lòng Đường Cẩn Du lại hơi mong đợi, nên cô dè dặt hỏi.
“Hạ Trí Đạo,