Ân Mục Thành đối đãi cô rất thành khẩn, hào phóng giới thiệu Thân Noãn Ngọc.
"Cô ấy là em gái cùng mẹ khác cha của anh, tuy toàn không có lễ phép trực tiếp gọi anh Ân Mục Thành, nhưng bọn anh đích thực là cùng một mẹ sinh ra."
Thân Noãn Ngọc không chút để ý nhúng nhúng vai.
"Đúng vậy, mẹ chị và ba của anh ấy không hợp nhau, sau khi nói bye bye liền theo ba chị, sau đó sinh ra một đại mỹ nữ là chị."
"Thật không biết xấu hổ, rõ ràng Thải Tiều đẹp hơn em."
"Ân Mục Thành, khiếu thẩm mỹ của anh vốn có vấn đề, em đồng tình anh." Thân Noãn Ngọc đương trường bày ra một kiểu dáng mê người.
"Em nhưng là xuất thân từ cuộc thi Quý cô ăn ảnh nhất, từ người mẫu chuyển sang làm diễn viên, trước mắt còn có hai vị đạo diễn dâng kịch bản mời em đóng phim đấy!"
"Thì ra Thân tiểu thư là minh tinh điện ảnh." Khương Thải Tiều hai mắt phát sáng, giống hệt fan hâm mộ điện ảnh.
"Em đó, giống trước kia kêu chị là Noãn Ngọc hay chị đều được."
"Chi Noãn Ngọc." phần tử phản nghịch trong xương thỉnh thoảng ló dạng, nhưng chỉ là việc nhỏ thôi, không có ai so đo.
Ân Mục Thành ngắn gọn hỏi Thân Noãn Ngọc chuyện kia đã làm xong chưa? Đồ dùng, quần áo trước mắt Tiểu Tiều cần dùng đã mua đủ chưa?
"Chiếu theo lời đại gia toàn bộ đã làm xong hết rồi, em và trợ lý của em đã bận suốt ba ngày." Thân Noãn Ngọc chớp chớp đôi mắt tinh tế, lời nói mang chút ý khác cười nói: "Dự toán anh đưa cho em chỉ có bao nhiêu đó, nên chỉ có thể thuê một nhà trọ hai phòng có thang máy, đồ dùng hằng ngày thông thường em đại khái đã mua đủ đem qua rồi.
Về phần quần áo và đồ dưỡng da cần dùng của Tiểu Tiều, em đã mua một ít, không đủ anh có thể dẫn cố ấy đi mua, bằng không lên mạng đặt mua cũng rất tiện lợi."
"Anh biết rồi." Ân Mục Thành trực tiếp lấy đi chìa khóa nhà trọ cô đưa cho, quyết định chính mình phải đi qua xem một chút có vẻ chắc chắn hơn, dù sao Thân Noãn Ngọc cũng từng có lần đem phòng ở bố trí thành khách sạn ô tô.
Vừa quay đầu nhìn, Khương Thải Tiều lại an tâm ngủ rồ, thần sắc cô đã tốt hơn, không còn trắng bệch nữa.
Thân Noãn Ngọc thu hồi trên mặt tươi cười, trong lòng lại vì huynh trưởng hoang mang lo lắng.
"Anh hai, anh sẽ không hối hận chứ?"
"Không, ngược lại anh tràn ngập chờ mong, chờ mong ngày cô ấy yêu anh."
Con ngươi trong sáng sâu xa của Ân Mục Thành, bình tĩnh dừng ở trên người Khương Thải Tiều, ánh mắt nồng đậm như rượu.
Có bao giờ anh dùng ánh mắt này đi nhìn một người đâu? Dù cho đó là mẹ của mình.
Thân Noãn Ngọc có chút xúc động quay đầu chạy lấy người.
Anh à, "dụ khanh vào tròng" của anh, tới lúc đó đừng biến thành "gậy ông đập lưng ông" đấy.
Cho dù Khương Thải Tiều học lực không cao, cũng cảm thấy Ân Mục Thành là người đàn ông rất có giáo dưỡng.
Có thể anh không phải là người có tiền, nhưng tuyệt đối là người đàn ông tốt biết đối xử tốt với con gái.
Hai người đã ở chung mấy ngày, dưới sự quan sát tỉ mỉ, cô cảm thấy may mắn làm sao ấy.
Ngày ra viện, anh đích thân lái xe rước cô về nhà, nơi mà hai người ở là một chung cư nhỏ khoảng 20 mét vuông trong cao ốc chung cư, có hai phòng, anh không nói hai lời liền nhường phòng ngủ chính có phòng tắm nhỏ cho cô, chính mình lại ngủ ở trong phòng dành cho khách.
Nói thật, cô âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
"Tới bây giờ trong trí nhớ của em hoàn toàn không có ký ức thân mật của chúng ta, vì vậy sắp xếp như vậy có vẻ tốt hơn." Ân Mục Thành nhàn nhạt khẽ nhếch môi, cười vô cùng mê người.
"Tiểu Tiều, để cho chúng ta bắt đầu lại từ đầu, lại quen nhau một lần nữa, anh tin tưởng em sẽ yêu anh thêm lần nữa."
Tâm hồn thiếu nữ của Khương Thải Tiều nổi lên một trận rung động không tên.
Một người đàn ông ưu tú, tốt lại càng tốt như vậy, muốn yêu anh hẳn là một chuyện rất dễ dàng đi!
Đối mặt với cuộc sống thay đổi biến hóa kỳ lạ, ít nhất cô có thể tin tưởng đi!
Tuy rằng lòng người thường hay thay đổi và khó lường được, nhưng lời thể của anh có thể thông qua thử thách đi!
Chân tình của hai người có thể nào dưới sự tôi luyện của trò đùa vận mệnh, lại lần nữa nhóm dậy ngọn lửa tình yêu không?
Mày kiếm lãng mục của Ân Mục Thành, toàn dùng nụ cười đẹp ngây ngất làm tan chảy những bất an trong lòng cô.
Mấy ngày hôm nay toàn là gọi điện kêu đồ ăn bên ngoài hoặc do Thân Noãn Ngọc đem dồ ăn đến, một mặt là muốn Khương Thải Tiều mới xuất viện có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, mặt khác là có thêm Thân Noãn Ngọc lê la tán dóc, bọn họ ngược lại không lúng túng như vậy, càng dễ dàng quen thân với đối phương hơn.
"Đi thôi! Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, với lại đi vòng vòng xung quanh, để quen biết hoàn cảnh xung quanh, miễn cho lúc anh đi làm, em một mình đi ra ngoài lại không tìm được đường về nhà." Anh trêu đùa nói.
"Cái gì chứ!" trừng mắt chu miệng, Khương Thải Tiều không tự giác làm nũng.
"Anh sẽ lo lắng a! Đúng rồi, còn phải giúp em mua một cái điện thoại nữa, như vậy ít ra em có thể gọi điện cầu cứu, đỡ cho anh phải đăng tin tìm người."
Xem em là chó hay là mèo lưu lạc chứ?
Khương Thải Tiều trợn mắt nhìn anh.
"Anh đợi đấy! Em mỗi ngày đều gọi điện làm phiền anh, còn phải chọn ngay những lúc anh đang làm việc nữa."
Ân Mục Thành một mặt sợ sệt.
"Nếu như anh bị công ty sa thải, sẽ kéo theo em cùng nhau đến chợ đêm mở sạp kiếm tiền, đến lúc đó em đừng có mà khóc đấy."
"Không có đâu, em cảm thấy rất là thú vị."
"Đồ ngốc, đời sống chợ đêm rất là cực khổ."
"Cùng làm việc kiếm tiền với người mình yêu, cho dù cực khổ, trong lòng cũng cảm thấy vững vàng hơn."
"Di, anh đã là người em yêu rồi sao?" anh cố ý kề sát mặt cô trêu ghẹo nói.
"Mới không phải! Anh ấy......anh ấy mới là......" âm thanh rất nhỏ biến mất ở sâu trong cổ họng.
Anh ấy là ai? Trong lòng cô đột nhiên xẹt qua một bóng người mơ hồ.
Ân Mục Thành lập tức ý thức được rằng trên mặt Khương Thải Tiều chợt lóe lên sự mê mang và lo âu, do đó, anh lập tức ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô.
"Có một ngày, anh sẽ khiến em nói ra anh mới là người em yêu thương nhất, Tiểu Tiều."
"Được." bóng người mơ hồ đã biến mất rồi, cô không tự giác nở nụ cười.
Ân Mục Thành rất thích nhìn thấy cô cười, trong lòng không có sự phòng bị, hoàn toàn tin tưởng nụ cười của anh, xinh đẹp khiến cho người khác lóa mắt.
Lòng ngực của anh chấn động một chút, nhìn vào dung nhan xinh đẹp của cô.
Cô là giấc mơ tình yêu của anh, có thể rất vui vẻ, cười một cách rất thành khẩn, muốn yêu thì yêu, muốn hẹn hò thì hẹn hò, không có tính toán, không có quan hệ lợi hại, đóa hoa tình yêu có thể bình thường khỏe mạnh mà nở rộ.
"Mục Thành." Cô ngẩng gương mặt xinh đẹp lên.
"Chuyện gì vậy?"
"Em đói bụng rồi."
"Anh cũng đói