"Cuộc sống như vậy thật là kỳ quái!" Khương Thải Tiều nhăn đôi mày thanh tú lại, thì thào tự nói.
Cái gì cũng không xác định, cần phải từ từ tìm tòi, cô có biện pháp từng chút từng chút một trở về với trước đây không?
Qua không bao lâu, Ân Mục Thành lại lần nữa ngồi xuống trước mặt cô, phát hiện sắc mặt cô không đúng, lo lắng hỏi: "Em làm sao vậy?"
Cô mất mát nói: "Em cảm thấy bất an."
"Tại sao?"
"Nhìn thấy anh và người đẹp kia đứng chung một chỗ, cảm giác hai người mới là người cùng thế giới, mà em chỉ là một người ngoài." Cô không tình nguyện lẩm bẩm.
Aiz, cô thật sự không muốn nói, giống như cô đang ghen vậy, kỳ thấy mồ.
Anh trầm mặt.
Trực giác của con gái đầu nhạy bén như vậy sao, vẫn là do cô đặc biệt?
"Cô ấy là bạn gái cũ của anh à?"
Con ngươi đen của Ân Mục Thành xẹt qua một tia sáng.
"Tại sao lại nghĩ như vậy?"
"Tại vì anh đột nhiên không nói chuyện, đường như đang trốn tránh." Cô có gì nói đấy.
Anh bình tĩnh điều chỉnh hô hấp.
"Em đoán đúng rồi à?" cô không vui chu miệng.
"Em nghĩ quá nhiều rồi.
Khưu Lệ Minh là cháu gái của mẹ anh, từ nhỏ tới lớn kêu anh là anh họ, làm sao có thể là bạn gái trước của anh chứ? Anh thật sự bị những ý nghĩ viễn vông của em làm cho hoảng sợ rồi đấy."
Khương Thải Tiều cười phốc xích.
"Không nói sớm, hại em nghĩ ngợi lung tung."
Anh cũng mỉm cười theo, âm thầm thở hắt ra, âm thầm nhắc nhở chính mình phải cẩn thận hơn một chút.
Tuyệt đối không thể để cho ước mơ tình yêu của anh chết yểu được.
Anh nhếch môi, nhìn cô lại có khẩu vị ăn tiếp món ngọt, không phát hiện chính mình từ sau khi ở chung với cô, tươi cười nhiều hơn rồi, cho dù là một chuyện nhỏ nhặt cũng có thể khiến anh muốn cười.
Tự tại! Đúng, chính là hai chữ "tự tại" này.
Những ngày tháng trước khi của anh đều phải tuân thủ nghiêm ngặt theo chuẩn mực và kỳ vọng của trưởng bối, tới bây giờ mới tính là thưởng thức được hô hấp nhẹ nhõm tự tại đến dường nào.
Tuy rằng nói như vậy, anh đối với trách nhiệm của gia tộc, đối với dã tâm của tương lai, lại không thể bởi vì vậy mà từ bỏ được.
Anh chỉ có thể hưởng thụ giờ khắc này.
Anh sững sờ nhìn cô, ánh mắt trong veo, vẻ mặt nhu hòa, dường như cô là người yêu kiếp trước của anh, kiếp này trùng phùng, không thể không viết thành một đoạn giai thoại.
"Mục Thành, anh nhìn em hoài sẽ no sao?" đang hưởng thụ mùi vị phomat hạt dẻ nhập khẩu mềm như bơ, hương trầm cuộn lưỡi, lạnh thấm tim gan, Khương Thải Tiều không cách nào phủ nhận người đàn ông này đối cô thật sự rất tốt, không tiếc lấy thức ăn ngon nuôi cô, hơn nữa vẻ ngoài đẹp mắt vô cùng, nhưng cũng không cần nhìn chằm chằm cô như vậy chứ! Nhìn lâu rồi, người ta cũng sẽ nai con chạy loạn nha!
"Đích thực rất no." mỉm cười một cái, Ân Mục Thành dùng âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng nói: "Nhìn thấy em lại lần nữa khỏe mạnh, anh cảm thấy cuộc sống tràn đầy vô vạn hy vọng, tùy tiện ăn đều có thể no."
"Nhưng mà em mất đi trí nhớ, căn bản đã quên mất trước kia anh đối em tốt bao nhiêu, ngay cả tương lai ra sao cũng không biết." cảm giác này chỉ có đương sự mới rõ thôi.
"Chuyện gì cũng có hai mặt cả, tại sao em lại không nghĩ rằng vừa đúng lúc em có thể quên hết những ký ức không hay? Tuy rằng em không thích nói về quá khứ của em, nhưng mà do người mẹ đơn thân nuôi dưỡng lớn, quá trình trưởng thành ít nhiều cũng có một mặt khổ cực, còn có, lúc chúng ta mới bắt đầu quen nhau cũng rất hay cãi nhau......!đem những thứ này đều quên hết không phải rất tốt sao? Chuyện gì cũng phải nghĩ về chỗ tốt, mất trí nhớ cũng vẫn có thể qua những ngày tốt đẹp."
"Aiz, anh thật biết an ủi người khác mà!" Khương Thải Tiều nhìn như bắt đắc dĩ than nhẹ một tiếng, thực ra có một dòng nước ấm nảy lên trong lòng.
Anh nói cũng không có sai, bất luận ngày tháng qua tốt hay không tốt, vẫn phải một ngày một ngày qua đi.
Đương nhiên cô cũng có thể gian xảo nói rằng, mặc kệ quá khứ tốt hay xấu, cô cũng muốn khôi phục trí nhớ!
Chỉ là chơi xấu cũng phải xem thời điểm chứ, với tình trạng "ăn nhờ ở đậu" trước mắt của mình, vẫn là tiết kiệm chút đi!
Nếu đời người đều có vô số con đường để chọn lựa, cô tự nhiên sẽ chọn cùng Ân Mục Thành nắm tay tiến về phía trước, giống như con chim non mới mở mắt người đầu tiên nhìn thấy sẽ là chim mẹ vậy.
Điều mà cô không biết là, kỳ thực là Ân Mục Thành chọn cô, mà không phải cô chọn Ân Mục Thành.
Nhưng cô trước mắt rất là có phúc, được ở an ổn, không lo ăn mặc, tâm tình không bất an như lúc ở bệnh viện.
Ân Mục Thành vì sự thoải mái của hai mắt mình, lại vừa đúng ở trong công ty bách hóa, cửa hàng nổi tiếng đặc biệt nhiều, đích thân vì Khương Thải Tiều mua một loạt hàng mới quần áo xuân hạ mới, quần áo lúc trước nhờ Thân Noãn Ngọc mua giúp chỉ có thể mặc ở nhà thôi, mặc ra đường thật không phù hợp phong cách của anh.
Khương Thải Tiều đã mặc thử mười mấy bộ rồi, thẳng đến khi cô xụ mặt nói mệt rồi, Ân Mục Thành mới bắt đầu thu liễm lại, mặt khác lại chọn thêm mấy đôi giày và túi xách, đem thẻ tín dụng tiện tay đưa ra, tư thế ký tên rất là tuấn tú.
"Chúng ta không phải nên tiết kiệm một chút mới đúng sao?" nhà cũ tuy rằng là thuê, nhưng vẫn bị cháy mất không ít tài sản, đồ dùng trong nhà, bộ đồ ăn, chăn grap gối nệm, quần áo tạp phẩm, sản phẩm 3C......một lần mua hết cũng hao tổn tiền tài đến kinh người, quần áo vẫn có thể từ từ mua thêm mà, lần trước Thân Noãn Ngọc đem áo gió mùa xuân mà cô ấy đã mặc một lần đến, cô liền cảm thấy đủ để giữ ấm rồi, kỳ lạ là, Ân Mục Thành lại một mặt âm trầm, dường như đối với hành động của Thân Noãn Ngọc rất không thoải mái.
Khương Thải Tiều thật không hiểu anh, chẳng lẽ quá khứ cô là một cô gái rất xa hoa, bởi vậy Ân Mục Thành quen ở trước mặt cô giả bộ rộng rãi sao?
"Em lên mạng mua bộ quần áo mấy trăm đồng là được rồi."
"Người nhờ quần áo, Phật nhờ trà sa, anh thích em trang điểm xinh đẹp, hiện tại đối với em càng có tác dụng tăng thêm tự tin, mà không phải đáng thương hề hề nhặt quần áo người khác không thèm về mặc." Đi ngang qua quầy trang sức, anh lấy một đôi bông tai kim cương xuống cho cô, nho nhỏ dán trên vành tai, bình dân không xa hoa, lại mang thêm chút hào quang.
"Thật thích hợp em, Tiểu Tiều.
Đồ tốt không cần nhiều, vẽ rồng chấm mắt (làm nổi bật nét chính) là đủ rồi."
Không có ai không thích chính mình trang điểm thật đẹp cả, Khương Thải Tiều cũng không ngoại lệ.
Càng không có ai không thích bị bạn trai sủng ái cả, đặc biệt lúc bên môi anh dập dờn nụ cười dịu dàng, ngay cả lời nói cự tuyệt cũng quên nói như thế nào.
Hôm nay ra cửa dạo chơi hơn ba tiếng đồng hồ, coi như kết thúc vui vẻ.
Trở về nhà, Ân Mục Thành rất phong độ đem sáu túi giấy đem vào phòng ngủ chính, để cô tự mình sửa sang lại.
Đúng lúc để cho Thân Noãn Ngọc vừa chạy thông cáo xong đến la cà nhìn thấy được, vội vàng đại khai nhãn giới.
"Trời, mẹ tôi ơi, nếu như em mặc bộ váy này ra khỏi cửa, đừng mơ tưởng còn mặt mũi gì nữa." Giả dạng thục nữ không phải là món ăn của giới giải trí, nữ minh tinh trẻ tuổi xinh đẹp lại có tiền vốn, có thể mặc ngắn bao nhiêu thì ngắn bấy nhiêu.
"Đừng đem quần áo của em đến cho Thải Tiều mặc nữa, chẳng ra cái gì cả." Ân Mục Thành thừa cơ cảnh cáo.
Thân Noãn Ngọc hướng anh làm cái mặt quỷ, "Anh ngay cả bạn gái mặc cái gì cũng muốn quản, hơi quá mức rồi nha!" hơn nữa còn trực tiếp chọn những bộ quần áo và trang sức mà anh vừa ý nữa, dường như muốn Khương Thải Tiều không có cơ hội làm em gái nóng bỏng nữa.
"Người quá mức là em, Tiểu Tiều không phải là người trong giới giải trí."