Mấy người yên lặng gói sủi cảo cho đến khi trời tối mới gói xong.
Viện trưởng Trương nhìn sắc trời tối mịt thì vội vội vàng vàng đi ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: “Là ngủ quên? Sao còn chưa lên? Mọi người đun sủi cảo trước, tôi đi gọi các cụ xuống ăn cơm.”Lý Thanh cũng đứng lên nói: “Mặt cháu bị bẩn rồi, vừa lúc về phòng đổi quần áo trước.”Hàn Hướng Nhu thấy hai người đều đi liền giúp lão Triệu dọn sủi cảo lão Triệu để trên nắp nồi vào phòng bếp.
Lão Triệu đun nước nấu sủi cảo, sau khi nấu xong một nồi thì thấy Hàn Hướng Nhu đứng bên cạnh còn chưa đi thì nói với vẻ không thoải mái: “Sủi cảo xong rồi, các cô ăn trước đi, ở chỗ này của tôi không cần cô hỗ trợ nữa.”Hàn Hướng Nhu lẳng lặng nhìn ông một cái: “Còn lại để cháu nấu đi.”Lập tức lão Triệu nhíu mày, vừa muốn nói chuyền thì thấy Hàn Hướng Nhu ngước mắt lên bình tĩnh nhìn mình: “Ăn xong rồi các vị cũng nên lên đường, ở lại quá lâu cũng không tốt cho các vị.”Lão Triệu như bị sét đánh khi nghe thấy câu nói đó, không ngờ khuôn mặt màu xanh đen hơi trắng bệch.Hàn Hướng Nhu lấy một nắp nồi sủi cảo bỏ vào trong nồi, sau khi sủi cảo được nấu chín thì đốt một lá bùa Siêu Độ.Lão Triệu dùng sắc mặt phức tạp của mình nhìn Hàn Hướng Hu rồi khẽ thở dài: “Chúng tôi không hại người, chỉ là muốn bảo vệ viện dưỡng lão này mà thôi.”“Cháu biết.” Đồng thời, Hàn Hướng Nhu đun mấy nồi nước, đến khi nước sôi thì bỏ sủi cảo vào, sau đó quay đầu nhìn ông ta: “Nếu ông bà từng hại người thì cháu đã sớm gọi sét đánh mọi người rồi, sao có thể lãng phí bùa Siêu Độ này đây.”Lão Triệu không nói chuyện, ông bê sủi cảo có trộn bùa Siêu Độ ra ngoài rồi đặt trên mấy cái bàn ở phía trong cùng.“Ôi chao, thơm thật đấy.” Một cụ già vừa mới đi vào nhà ăn liền hô lên: “Sủi cảo hôm nay cũng ngon quá.”“Ô, sủi cảo này thơm quá, nhân gì vậy?”Các cụ già bước vội tới rồi ngồi vào vị trí của mình và dùng ánh mắt trông mong nhìn viện trưởng Trương, chờ bà nói hai tiếng ăn cơm.Viện trưởng Trương cười ha hả vừa định nói chuyện thì lão Triệu dùng giọng điệu buồn bã nói: “Sủi cảo hôm này là cô Hàn nấu, cô ấy muốn siêu độ thay chúng ta.”Trong chớp mắt, nhà ăn yên tĩnh lại, mọi người nhìn chằm chằm vào Hàn Hướng Nhu, vẻ mặt buồn vui đan xen nhau.Hàn Hướng Nhu thấy Lý Thanh đứng ở cửa thì vẫy vẫy tay với cô: “Tiến vào ngồi đi, chẳng phải em đều biết thân phận của họ sao?”Lý Thanh cứng đờ đi tới rồi ngồi xuống cạnh bên một bà cụ, sau đó vươn tay ra ôm lấy cánh tay của bà.“Đây là bà của em?” Hàn Hướng Nhu hỏi: “Em tới vì bà đúng chứ?”Lý Thanh khẽ gật đầu rồi quay đầu nhìn thoáng qua bà cụ ở bên cạnh, vành mắt hơi ửng đỏ: “Khi em còn nhỏ là bà nhìn em lớn lên.
Năm em tám tuổi thì cha mẹ ly hôn, mẹ em mang theo em rời khỏi Lâm Hải trở về quê mẹ, từ đó về sau em không còn được bặp bà nữa, cũng chưa từng được nghe tin tức gì của bà.
Ba năm trước em thi đỗ đại học Lâm Hải như mong muốn, chuyện đầu tiên em trở về Lâm Hải chính là đến huyện Hoàn Quả tìm bà em.
Lúc em rời đi vẫn còn nhỏ tuổi nên không nhớ rõ nhà bà ở là ở thôn nào trấn nào, cho đến năm ngoái em mới tìm được nhà cũ của bà.”Lý Thanh lau nước mắt kể tiếp: “Nhà cũ mà lúc em còn nhỏ và bà ở đã hoang phế từ lâu, hàng xóm nói em và mẹ em mới đi được vài năm thì cha em chết vì tai nạn xe cộ.
Ủy ban nhân dân xã đưa bà em tới viện dưỡng lão Từ Tâm, chi phí của viện dưỡng lão Từ Tâm rất thấp, đủ thấp để được sinh hoạt ở đây.
Em còn chưa kịp vui mừng thì hàng xóm lại nói cho em biết rằng bà đã qua đời và chôn ở trên núi hoang đối diện với viện dưỡng lão Từ