Viện trưởng Trương thở dài một hơi: “Nếu không phải vì tôi, vì viện dưỡng lão thì mọi người đã sớm đi đầu thai rồi.”Viện dưỡng lão Từ Tâm vẫn luôn là viện dưỡng lão có tính chất công ích, về cơ bản thì những người già ở nơi này đều bị người nhà bỏ rơi hoặc không con cái, có chút của để dành thì đưa 100 tệ coi như là tượng trưng, không có thì dứt khoát số tiền này cũng đành thôi.
Nhưng họ ăn ở hay xem bệnh đều do viện dưỡng lão bỏ tiền, ngân sách tổ chức cấp cao chi ra không có cách nào duy trì hoạt động bình thường của viện dưỡng lão.Dần dần, viện dưỡng lão Từ Tâm không còn hoạt động được nữa, tổ chức cấp cao cũng cảm thấy nơi này chỉ là thứ liên lụy, muốn đóng cửa viện dưỡng lão Từ Tâm rồi đưa những người già tới các viện dưỡng lão khác sinh sống.
Nhưng viện trưởng Trương biết cho dù chính phủ thay những người cao tuổi này gánh vác một phần chi phí thì số còn lại cũng không phải là số tiền họ có thể gánh vác được.
Vì không cho viện dưỡng lão đóng cửa, viện trưởng Trương bán nhà cửa của mình rồi lấy số tiền tiết kiệm cả đời mua lại viện dưỡng lão Từ Tâm vì để những người già neo đơn này có một mái ấm gia đình.Viện dưỡng lão Từ Tâm chuyển thành tư nhân nên viện trưởng Trương càng gặp phải những khó khăn còn lớn hơn so với dĩ vãng, cấp cao đã không còn chi ngân sách cho, của cải của bản thân cũng không, điện nước điều hòa cũng cần trả tiền, viện dưỡng lão còn có hơn mười người già cần ăn cơm khám bệnh, viện trưởng Trương cần phải nghĩ biện pháp nuôi sống những người già cả này.Vì thế mà mỗi ngày viện trưởng Trương gọi điện thoại liên hệ các công ty xí nghiệp hy vọng bọn họ có thể quyên góp cho viện dưỡng lão, nhưng thường xuyên một câu còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị dập máy, thông thường gọi mấy chục cuộc điện thoại mới có thể lấy được một chút tiền quyên góp.
Bởi vì viện dưỡng lão không trả lương nên các công nhân cũng rời đi, viện trưởng Trương một mình làm tất cả những công việc của viện dưỡng lão, từ nấu cơm giặt đồ đến quét dọn vệ sinh, từ 5 giời sáng bận rộn đến đêm và rạng sáng mới có thể ngủ, cuối cùng cũng chịu đựng được mấy năm gian nan nhất đó.Ban đầu viện trưởng Trương nghĩ chờ đến khi tiễn đưa tất cả các cụ trong viện dưỡng lão đi thì bản thân cũng tìm một viện dưỡng lão để dưỡng già.
Nhưng không nghĩ tới vào năm trước, ở một buổi tối đang lau sàn nhà thì viện trưởng Trương ngất xỉu.
Viện dưỡng lão này đều là các cụ bảy tám chục tuổi, mỗi người đều phải dựa vào gậy chống để đi đường nên không thể nâng nổi viện trưởng Trương.
Ngay khi mọi người đang sốt ruột loay hoay thì họ đã trở lại.“Chấp niệm của viện trưởng Trương là cho những người già ở viện dưỡng lão đưa ma, còn chấp niệm của chúng tôi chính là hoàn thành tâm nguyện của viện trưởng Trương.” Lão Triệu nằng nề nói: “Sau khi chúng tôi chết được chôn trên núi đối diện, bởi vì chúng tôi không buông bỏ được viện trưởng Trương cho nên không thể đi đầu thai, cũng không có âm sai tới đón chúng tôi.
Ban đầu phạm vi hoạt động của chúng tôi là chỗ phần mộ kia, không rời khỏi núi được, cho đến buổi tối ngày đó chúng tôi nghe được tiếng kêu cứu ở viện dưỡng lão mới biết viện trưởng Trương ngất xỉu.
Lúc ấy chúng tôi rất sốt ruột đều muốn tới hỗ trợ, có lẽ tâm nguyện của mấy chục quỷ hồn chúng tôi là nhất trí nên trời cao để cho chúng tôi ‘sống’ lại.”Bà nội của Lý Thanh kể tiếp: “Chúng tôi không có cơ thể liên lụy nên càng nhẹ nhàng hơn so với lúc còn sống, thế là những công việc ở viện dưỡng lão đều làm, giúp đỡ dọn dẹp vệ sinh đủ loại việc.
Sức lực của Lão Triệu khỏe hơn chúng tôi một chút, ngay cả tướng mạo cũng trẻ ra hai mươi ba mươi tuổi, ngay cả ban ngày cũng dám ra, cho nên giúp đỡ nấu cơm cho mọi người ở viện dưỡng lão.”Một bà cụ khác nở nụ cười: “Thực ra chúng tôi không nghĩ tới còn có thể giúp đỡ được nhiều như vậy, lúc lấy chúng tôi sốt ruột nóng đầu lên thì đã tới đây rồi, sau khi bế viện trưởng lên giường mới nhớ tới nhỡ làm mọi người sợ thì phải làm sao bây giờ? Không ngờ họ lại không sợ hãi.”Một cụ già ngồi ở bên ngoài đang từ từ ăn sủi cảo cười nói: “Sinh thời các bà đều là chị em chúng tôi, có gì mà phải sợ hãi.
Thêm nữa, chúng ta cũng không còn mấy năm để sống, chờ đến khi chết chẳng phải mọi người đều giống nhau.”Nhà ăn vang lên tiếng cười thiên ý, viện trưởng Trương nhìn họ, vàng mắt hơi đỏ: “Tôi vẫn luôn cảm ơn mọi người trở về làm bạn với tôi, nhưng tôi không nghĩ tới cái giá mọi người phải trả lại lớn như vậy, nếu biết thế có thế nào tôi cũng không đồng ý.”“Không đến nỗi nghiêm trọng như cô bé này nói đâu.” Bà nội của Lý Thanh vẫy vẫy tay nói: “Mọi người đều thay phiên nhau tới nên sẽ không tổn thương đến hồn thể.
Lại nói, mọi người đều nguyện ý trở về chơi mạt chược xem TV gì đó, còn thoải mái hơn nhiều so với nằm ở dưới.”Lão Triệu thở dài một hơi: “Thực ra hiện tại mọi người lo lắng nhất chính là viện trưởng, từ sau khi viện trưởng té xỉu thì cơ thể vẫn luôn xấu đi, mấy tháng trước còn