TUI LÀ MỘT TÊN QUỶ THÔNG MINH
~∆~∆~∆~
Đến khuya, tui nằm trên giường, cục tức vẫn còn nằm trong cổ họng không lên không xuống, buộc bực, mê man, còn có, không thể tin.
Thư ký của tui làm sao có thể là gay được?
Gay không phải nên là mấy thằng con trai lùn đến không thể lùn hơn, một đường kẽ mắt cũng phải mất nửa ngày trời, một câu một lời cũng đều có lão nương, mông còn phải vểnh to sao?
Trên người Lâm Ý Nhất, thứ duy nhất giống gay chính là mỗi ngày cậu ấy phải đổi một đôi vớ, những lúc khác thì luôn luôn cực kỳ nghiêm túc, tràn ngập dương khí. Hèn chi hôm kia bị tui vỗ mông cậu ấy phản ứng mạnh đến vậy, nếu như cậu ấy là gay, không phải tui đã trở thành quấy rối tình dục nơi công sở rồi sao?
Mông vểnh hại tui rồi! Tui nắm chặt bàn tay lại, nhớ lại cảm giác đàn hồi kia, trong lòng ngộp đến hoảng... Bắp cải trắng Lâm Ý Nhất của tui không biết sau này sẽ bị con heo nào cướp đi mất, hai người đàn ông, lỡ như người kia động tay động chân với cậu ấy thì sao? Dựa vào tính cách của Lâm Ý Nhất, cậu ấy chắc chắn sẽ không nói chuyện đó với ai đâu.
Tui nhìn chằm chằm trần nhà, hiện tại Lâm Ý Nhất vẫn đang ở ngay tầng trên, không biết cậu ấy đã ngủ chưa.
Lâm Ý Nhất đã ở chung với tui được năm năm rồi, rất nhiều nhân viên nữ giỡn với Lâm Ý Nhất, rằng đôi khi họ cảm thấy cậu ấy giống như con dâu được nuôi từ bé của tui vậy, lúc đó tui còn nghĩ thư ký của tui là một thẳng năm bình thường, hùa theo mà ôm lấy eo cậu, "Con dâu nuôi từ bé cái gì... Đã trưởng thành rồi, là bà xã. Đúng không?" Lâm Ý Nhất sẽ luôn nhanh chóng thoát khỏi tay tui, nghiêm túc nhìn chằm chằm tui, tức đến mai bên má đỏ bừng. Bây giờ nghĩ lại, thẳng nam bình thường sẽ chẳng bao giờ có phản ứng đó cả, chắc chắn sẽ là ông xã ông xã khiến tui thấy gớm lại mới đúng.
Chuyện cậu ấy ở chung nhà với tui, là do chính tui đề nghị. Tiểu khu cũ nát lúc trước cậu ấy ở đến máy sưởi cũng chẳng có, lạnh đến cảm rồi, còn phát sốt, cậu ấy chẳng xin nghỉ, cũng chẳng nói với tui mình đã bệnh rồi, kiên trì làm việc của mình.
Vào giờ họp, cậu ấy gõ sai số trên bài PowerPoint thuyết trình của tui, làm tui cực kỳ mất mặt. Nói thật, sai lầm này thật sự quá não tàn, tui của năm năm trước vẫn chưa sủng cậu ấy như bây giờ, chỉ coi cậu ấy là một thư ký bình thường mà yêu cầu nghiêm khắc. Tui mắng cậu ấy một trận, bắt cậu đứng trước mặt tui, phản tỉnh phản tỉnh xem dạo này đã đặt tâm tư đi đâu rồi.
Tui cố ý phạt cậu ấy như vậy đấy, phạt cựu ấy gần được ba tiếng đồng hồ, đầu cũng không thèm ngước lên, vẫy vẫy tay cho cậu ấy ra khỏi phòng, cho đến khi tui nghe thấy một tiếng ầm thật lớn, lúc đó tui ma phát hiện Lâm Ý Nhất đã ngã xuống bên cạnh cánh cửa.
Tui vừa chạm vào cậu ấy, mặt cậu ấy nóng bừng, đưa vào bệnh viện kiểm tra... Là viêm phổi.
Tui phục luôn rồi. Xin nghỉ một ngày sẽ chết sao, cảm mạo làm sao có thể so sánh được với viêm phổi, thời gian hồi phục lâu hơn, cơ thể cũng khó chịu hơn nhiều. Tui ở đó chờ cậu ấy truyền xong nước, lái xe đưa cậu ấy về nhà, nhưng Lâm Ý Nhất sống chết cũng không cho.
"Cậu không cho tôi đưa về, cậu bay về sao?"
Lúc đó Lâm Ý Nhất khép hờ mắt, hôn hôn trầm trầm nói: "Phòng ở của tôi không tốt. Ngài vân xõa không nên đến đó."
Tui: "Lúc tôi đi công tác đến nhà lá cũng đã ở qua, sợ cái rắm!"
Lâm Ý Nhất vẫn cứ lắc đầu: "Có một đoạn đường, xe không chạy vào